Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 387: Chương 387: Ai dám động đến người của tôi




“ Xin hỏi Lạc Tổng, cô Tô Tư Nhụy có hút thuốc phiện không? Lạc Tổng có biết hay không? Cô ấy ở trong bãi đỗ xe rốt cuộc là đang mua thuốc phiện hay là tiêu thụ thuốc phiện, anh có biết không? Nếu như anh không biết, thế thì vợ tương lai của anh có liên quan đến thuốc phiện, anh có còn yêu cô ấy không?”

......

“ Xin hỏi Lạc Tổng, cô Tô Tư Nhụy là vợ tương lai mà anh công khai thừa nhận, nghe nói Lạc Tổng hết sức yêu chiều cô Tô, nhưng tại sao cô Tô lại có liên quan đến hàng cấm chứ? Có phải vì Lạc Tổng công việc quá bận mà không quan tâm đến cô ấy, cho nên, cô Tô mới tìm thuốc phiện để giải tỏa buồn bực?”

“ Lạc Tổng vừa thừa nhận đồng thời tuyên bố vợ tương lai của mình là cô Tô Tư Nhụy, đồng thời nói sắp kết hôn, giờ cô Tô trong tình hình này, Lạc gia lại là gia đình danh gia vọng tộc, một trong những gia đình giàu có, Chủ Tịch Lạc có đồng ý cho người con gái có liên quan đến hàng cấm mà bước chân và nhà họ Lạc làm con dâu không?”

.........

Các loại câu hỏi đưa ra, gần như bao vây khắp người Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm cũng chẳng thèm nhìn những tên phóng viên cuồng loạn đưa ra câu hỏi đó, nếu như có khả năng, anh ấy thật sự rất muốn bịt hết mồm của những tên phóng viên đáng ghét này.

Nhưng anh ấy cũng chẳng buồn để ý bọn họ.

Trong lòng anh ấy bây giờ điều lo lắng nhất chính là Nhụy Tử bây giờ như thế nào rồi.

Nhưng, bọn người này vây quanh lấy mình, quả thật tiến không được lùi cũng chẳng xong.

Cát Vân toát mồ hôi lạnh từ khi cô ấy biết tin tức này. Là thư ký bên cạnh Lạc Mộ Thâm mấy năm nay, cô ấy quả thật quá rõ sự im lặng của Lạc Mộ Thâm lúc này là đoạn mở đầu cho cuồng phong bão táp, mỗi một đường nét nhíu lại trên khuôn mặt anh ấy đều hiện rõ nội tâm anh ấy đang phải kìm nén sự tức giận buồn bực lớn như thế nào.

Cô ấy cũng biết Lạc Mộ Thâm rốt cuộc yêu Nhụy tử nhiều như thế nào. Bây giờ, anh ấy lo cho Nhụy Tử biết bao nhiêu.

Trong mắt Lạc Mộ Thâm lúc này giống như có lửa đang cháy bùng bùng. Có lẽ, một giây sau thôi, anh ấy sẽ giơ nắm đấm của mình vào mặt mấy tên phóng viên đó.

Anh ấy cau mày lại, Cát Vân bị dọa cho đến nỗi tim run rẩy như muốn phát bệnh.

Nếu như Lạc Mộ Thâm thật sự giơ nắm đấm vào những phóng viên này, thì sự việc càng trở nên phức tạp hơn, ngày mai trên báo đài sẽ giật tít chính là: tổng giám đốc của Lạc Thị là Lạc Mộ Thâm cáu giận đánh phóng viên vì bảo vệ cho bạn gái có liên quan đến thuốc phiện của mình? Chuyện này là thế nào? Lẽ nào có tiền là có thể làm xằng làm bậy sao?

Thế thì, không nghĩ cũng biết ảnh hưởng đến Lạc thị như thế nào.

Là thư ký của Lạc tổng, Cát Vân biết mình nên bước lên trên.

Cát Vân vội vàng cất cao giọng nói với đám phóng viên vây quanh: “ Các vị, xin nhường bước, việc lúc này còn chưa có kết luận, xin mọi người đừng suy đoán vội, cô Tô nhất định là bị người khác hãm hại, nếu như các vị viết linh tinh, chúng tôi sẽ bảo lưu quyền lợi truy xét pháp luật của các vị, tôi khuyên các vị nên biết giữ mồm của mình. Cái gì nên nói hẵng nói, nên viết hẵng viết, không nên nói không nên viết những điều mà suy đoán không đúng!”

Cát Vân làm việc sáu bảy năm bên cạnh Lạc Mộ Thâm, bây giờ cũng là dày dạn sương gió rồi, là người phụ nữ hết sức quyết đoán. Đó không phải là một chiếc bình hoa đơn giản.

Là trợ lý của Lạc Mộ Thâm, cô ấy đương nhiên biết Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy quen biết thế nào. Cũng hiểu rõ vị trí của Tô Tư Nhụy trong lòng Lạc Mộ Thâm, Lạc Tổng, là thật sự rất thích rất thích Tô Tư Nhụy, hơn nữa Cát Vân cũng cực kỳ quý Nhụy Tử, thích dáng vẻ đáng yêu của cô ấy.

Cho nên, Cát Vân không tin Tô Tư Nhụy có liên quan hay hút thuốc phiện.

Dù sao làm người phụ nữ của Lạc Mộ Thâm, không phải là đơn giản, bao nhiêu cặp mắt dò xét, vốn dĩ không giống những quý phụ nhà giàu khác, mỗi ngày đi du lịch, làm đẹp thẩm mỹ, đánh bài là xong.

Vừa nghĩ đến đây, Cát Vân cảm thấy may mắn vì không được Lạc Mộ Thâm thích.

Mặc dù Lạc Mộ Thâm không mở mồm, nhưng giọng nói của Cát Vân vẫn làm khiếp sợ những phóng viên đó, Lạc Mộ Thâm mặt không biểu cảm đi ra từ trong đám người đáng ghét đó, ra khỏi sân bay, bên ngoài, một chiếc Rolls-Royce màu vàng kim sang trọng đã chờ sẵn ở đó, Lạc Mộ Thâm và Cát Vân đi vào trong xe. Chiếc Rolls-Royce khởi động rời khỏi sân bay.

Những tên phóng viên đó đành phải lùi lại, không thể chạy đuổi theo chiếc xe đó được? Bọn họ cũng nhanh chóng lên xe, đuổi theo xe của Lạc Mộ Thâm.

Trên xe, Lạc Mộ Thâm cau mày đăm chiêu, cứ nghĩ đến Nhụy Tử bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát, trong lòng anh lại thấy run rẩy và xót xa, anh không hiểu, tại sao chuyện này lại xảy ra, Nhụy tử sao có thể chịu được chứ?

Mặc dù sau khi anh biết được tin tức, ngay lập tức đã cử luật sư Hàn kinh nghiệm dày dạn, nhưng anh vẫn lo lắng…..

Rốt cuộc là ai đứng đằng sau âm mưu hãm hại Nhụy Tử chứ?

Mày dám xúc phạm người có quyền thế lớn? lại còn dám động vào người mà tao yêu thương nhất sao?

Anh khẽ khép mắt lại.

Việc này, bây giờ đã trở nên phức tạp, anh tin Nhụy tử là bị vu oan, nhưng, dù cho Nhụy Tử bị oan đi nữa, thì ảnh hưởng của việc này thực sự rất lớn.

Không được, nhất định phải giải oan cho Nhụy tử. không thể để việc này ảnh hưởng đến cô ấy.

Lạc Mộ Thâm suy nghĩ trong đầu, kẻ đứng sau đó rốt cuộc là nhằm vào mình, hay là nhằm vào Nhụy Tử?

“ Lạc Tổng. Tiểu Tô bình thường sống quy tắc như thế, giữ mình trong sách, không có lý gì đột nhiên lại hút ma túy, cô ấy không có thói quen xấu như thế. Chắc chắn là có người đang hãm hại cô ấy.” Cát Vân khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm vẫn nhíu mày suy nghĩ, anh đương nhiên tin Nhụy Tử là bị hãm hại, điều này anh vẫn luôn lo lắng, anh vẫn luôn lo mình không thể cho Nhụy Tử một cuộc sống hạnh phúc bình lặng, giống như mẹ của mình vậy, trở thành dâu của Lạc Thị, sung sướng có, nhưng điều không may có thể đến bất cứ lúc nào.

“ Sáng hôm nay, Chủ tịch Lạc còn gọi điện đến, nghe giọng nói của ông ấy qua điện thoại hết sức tức giận.” Cát Vân khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm hừ một tiếng lạnh lùng, đương nhiên, bố của mình chắc chắn sẽ tức giận, ông ta hận không thể moi được khuyết điểm của Nhụy Tử, lần này, ông ta toại nguyện rồi có phải không?

“ Mời đoàn luật sự giỏi nhất biện hộ cho Nhụy Tử. đồng thời bắt đầu thu thập chứng cứ.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Vâng, Lạc tổng.Luật sư Hàn đang tìm chứng cứ rồi, nhưng bây giờ tương đối khó đó là, việc của Tư Nhụy xảy ra tại hầm để xe, có thể chứng minh được sự trong sạch của Tư Nhụy quan trọng nhất là camera ghi lại đã bị xóa sạch hoàn toàn, người phụ trách của hầm gửi xe cũng không biết tại sao, như thế, rất khó tìm!” Cát Vân nói.

Lạc Mộ Thâm mười ngón tay giao nhau, hai tay chống dưới cằm, như có lửa đang cháy trong mắt vậy.

Kẻ hãm hại Nhụy Tử chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ lưỡng!

“ Bây giờ trên báo đài đã ầm ĩ lên rồi, đến cổ phiếu của Lạc thị cũng bị xuống dốc theo.” Cát Vân tiếp tục nói.

“ Cát Vân, nói với bên báo đài tin tức, việc này tôi nhất định sẽ xử lý.” Lạc Mộ Thâm nói: “để tất cả báo đài đem tin viết bài Nhụy Tử liên quan đến thuốc phiện biết, lời của tôi: ai động đến người của tôi, tôi sẽ cho hắn phải trả giá gấp bội lần.”

Nghe thấy lời nói sắc lạnh của vị tổng giám đốc, nói ra lời uy hiếp đáng sợ, bao gồm cả nỗi hận thù, đến Cát Vân cũng phải run sợ. Xem ra, Lạc Mộ Thâm sẽ dốc sức bảo vệ Nhụy Tử rồi.

“ Nộp tiền bảo lãnh cho Nhụy Tử ra trước,” Lạc Mộ Thâm nói, “ Tôi phải đi gặp Nhụy Tử.”

Cát Vân vội vàng nói: “ vâng, Lạc Tổng.”

Lạc Mộ Thâm quả thật rất mong được gặp Nhụy Tử, tại vì, anh sợ cô ấy ở trong phòng giam đồn cảnh sát sẽ sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.