Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 599: Chương 599: Anh ấy đang sốt




Lạ quá, bây giờ, Lam Ninh có cảm giác muốn ôm anh ấy vào lòng.

Người đàn ông này, lại khiến trong lòng cô ấy nảy sinh cảm giác che chở đứa con của một người mẹ!

Lam Ninh thầm cười trong lòng, thật là lạ quá!

“ Tôi nói, nếu như anh thích Nhụy Nhụy của anh như thế, tôi giúp anh cướp cô ấy lại có được không?” Lam Ninh nghiêm túc chớp chớp mắt nói, “ Yên tâm đi, trên thế giới không có hôn nhân nào mà không tách rời ra được. Tôi giúp anh cướp lại được không? Để anh ôm người đẹp trở về?”

“ Cô ta nói thế, Dạ Thiên Kỳ lập tức quay đầu lại, đôi mắt đẹp của anh ấy lạnh lùng nhìn Lam Ninh, hết sức nghiêm túc nói: “ Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô làm gì đó gây bất lợi cho Nhụy Nhụy, khiến cô ấy đau lòng, tôi sẽ giết cô!”

Trong giọng nói của anh ấy là sự nghiêm túc và uy hiếp.

Có thể nhìn ra, anh ấy không phải chỉ nói chơi.

“ Tôi nói con người anh cũng thật là, chó cắn Lã Động Tân mà, không biết lòng người tốt, ai thèm quan tâm anh chứ? Lại nói, chúng ta đã như thế này rồi, còn có thể thoát ra được sao? Không chừng còn chết ở đây nữa đấy?” Lam Ninh bực tức nói.

Dạ Thiên Kỳ ngoảnh đầu lại, chẳng thèm nhìn Lam Ninh lấy một cái, chỉ dựa vào góc của chiếc lều mà nhìn mưa rơi.

Thật đúng là kẻ bướng bỉnh!

Lam Ninh tức mình cũng dựa vào góc lều, nhìn mưa rơi, cứ nhìn cứ nhìn, cô ấy cũng ngủ rồi.

Không biết bao lâu sau, cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ dựa vào vách lều, đang ngủ.

Cứ nhìn thấy khuôn mặt đó của Dạ Thiên Kỳ, cô ấy lại hơi tức giận, thằng cha này, mình có lòng tốt muốn giúp hắn ta, hắn ta lại còn trách mắng mình, còn nói muốn giết mình, thật là!

Mình đúng là chó bắt chuột lo lắm việc không đâu mà!

Nếu không phải nhìn thấy bộ dạng hắn ta si tình cô đơn đó, mình còn lâu mới thèm để ý đến…..hừ!

“ Này, dậy đi.” Cô ấy đưa chân đạp vào người Dạ Thiên Kỳ một cái. “ Dậy, anh mau đi nướng thịt lợn đi. Dựa vào cái gì mà tôi nướng cho anh hưởng thụ chứ? Anh bây giờ là nô lệ của tôi, tại sao lúc nào cũng như tôi là nô lệ của anh chứ? Mau dậy đi.”

Nhưng Dạ Thiên Kỳ không hề động đậy.

“ Này, giả làm chó chết à? Nếu như anh chết thật, tôi sẽ xẻ thịt anh ra ăn, người anh cao 1m8, cũng ăn được một khoảng thời gian dài đấy! tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ tôi không dám ăn, sống ở môi trường hoang dã, chỉ cần có thể sống, cái gì cũng có thể ăn được, tôi đến con nai đã chết mấy tuần còn ăn, đừng nói là một người vừa chết. Mau dậy đi.” Lam Ninh cố tình ra vẻ hung dữ nói.

Bụng dạ hẹp hòi, việc Dạ Thiên Kỳ uy hiếp cô ấy không được làm tổn thương Nhụy Nhụy, khiến cô ấy bây giờ vẫn còn ghi hận trong lòng.

Nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn không động đậy.

“ Này, Dạ Thiên Kỳ……” Lam Ninh nhíu mày lại, không phải chứ, lẽ nào Dạ Thien Kỳ thật sự bị con lợn rừng đó cắn chết rồi sao?

Cô ấy vội bò đến, dùng tay cả nhẹ vào mặt Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ giống như chết thật vậy, vẫn không hề động đậy.

Lam Ninh đưa tay khẽ sờ vào trán của Dạ Thiên Kỳ, phát hiện trán anh ấy nóng sừng sực.

Anh ấy sốt rồi, hơn nữa là sốt cao.

Dạ Thiên Kỳ bị thương tương đối nặng, cơ thể vốn dĩ rất yếu ớt, bây giờ lại bị con lợn rừng đó cắn, vết thương bị nhiễm trùng chăng?

Lam Ninh vội đỡ Dạ Thiên Kỳ nằm xuống, lại mở chỗ băng bó vết thương của anh ấy ra, quả nhiên vết thương đó đã đỏ tấy lên, đồng thời bốc ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Hỏng rồi, đúng là bị nhiễm trùng rồi.

“ Tôi nói Dạ Thiếu Gia, tại sao anh lại yếu ớt thế chứ, anh không được chết đâu đấy?” Lam Ninh vội ôm người Dạ Thiên Kỳ lay lay rồi gọi, nhưng Dạ Thiên Kỳ giống như người chết thật vậy, không động chút nào.

Lam Ninh lại cuống quýt chạy đến chỗ vũng nước đó dùng boot của mình mà múc nước trong, rồi chạy về, từng giọt từng giọt nhỏ vào trong miệng của Dạ Thiên Kỳ.

“ Dạ Thiếu Gia, anh phải kiên trì lên, anh không thể chết, nếu như anh chết, Nhụy Nhụy của anh, anh sẽ không gặp được đâu, vì Nhụy Nhụy của anh, anh không phải nói sẽ kiên trì đến cuối cùng sao?” Lam Ninh vừa bón cho Dạ Thiên Kỳ uống nước, vừa nói.

“ Nhụy Nhụy……..Nhụy Nhụy……” Dạ Thiên Kỳ nắm lấy tay Lam Ninh, thều thào nói.

Anh ấy đặt tay Lam Ninh lên môi mình, dịu dàng hôn lên bàn tay đó, lẩm bẩm nói: “ Nhụy Nhụy……anh……rất nhớ em……Nhụy Nhụy…….”

Lam Ninh biết anh ấy bây giờ do đang sốt cao nên đã thành mê sảng rồi.

Tô Tư Nhụy, cô có biết không? có một người đàn ông xuất sắc như thế, luôn thầm yêu cô, nhớ thương không quên, khi anh ấy hôn mê không tỉnh táo, anh ấy chỉ nhớ cô như thế.

Lam Ninh cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Không được, như thế này không được rồi, nếu như tiếp tục, Dạ Thiên Kỳ sẽ chết thật mất.

Lam Ninh cau mày lại, lại nhìn vết thương của Dạ Thiên Kỳ, không được, loại cỏ thuốc này xem ra không được, vết thương của Dạ Thiên Kỳ sắp hoại tử rồi.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Lam Ninh cau mày nghĩ, không được, mình phải tìm một loại thảo dược khác.

Khi được huấn luyện sinh sống ở vùng hoang dã, Lam Ninh đã từng biết đến 23 loại thảo dược có tác dụng cực kỳ tốt.

Không biết trên đảo này có một trong những loại thảo dược đó không?

Chỉ cần có một loại, là có thể tiêu viêm cho vết thương của Dạ Thiên Kỳ.

Nghĩ đến đây, Lam Ninh thở dài, cúi đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, cong môi nói: “ Anh nói anh xem, Dạ Thiên Kỳ, tôi là nợ anh phải không? Anh đối xử không tốt với tôi như thế, tôi còn phải chạy khắp nơi tìm cỏ thuốc cho anh, thật là.”

Cô ấy đưa tay tát nhẹ vào mặt Dạ Thiên Kỳ một cái, sau đó, cô ấy nghĩ một lát, kéo Dạ Thiên Kỳ vào phía trong cùng của cái lều, tại vì sợ khi mình rời khỏi, Dạ Thiên Kỳ lại bị thú dữ tha đi mất, cô ấy lại lấy rất nhiều cành cây đắp lên người cho Dạ Thiên Kỳ.

Như thế, có tác dụng ngụy trang.

Sau đó, cô ấy xắn lại tay áo mình, Dạ Thiên Kỳ, anh đúng là phước lớn, anh đối xử với tôi như thế, tôi còn phải đi tìm thuốc cho anh nữa.

Cô ấy liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ, rời khỏi chiếc lều, bắt đầu đi tìm loại cỏ thuốc hiệu quả rất tốt đó.

Hòn đảo hoang này, trên thực tế, đi rồi mới thấy rất to.

Để đề phòng đi lạc, không tìm được đường về, cô ấy vừa làm ký hiệu, vừa xục xọi tìm cỏ thuốc, cứ đi cứ đi.

Những cành cây rậm rạp gai góc cứa vào mặt và cánh tay của cô ấy, tạo thành những vết cứa rỉ máu. Cô ấy hoàn toàn không cảm giác, chỉ cố gắng tìm kiếm.

Không phải trên hòn đảo này không có loại thảo dược đó chứ?

Lam Ninh cảm thấy hơi chóng mặt hoa mắt.

Làm thế nào đây, nếu như không có, thì Dạ Thiên Kỳ phải làm thế nào?

Cô ấy đang cuống lên nghĩ, đột nhiên trước mắt lóe lên, cô ấy nhìn thấy dưới gốc cây ở phía trước, có một cây cỏ nở hoa màu đỏ tím.

Cô ấy tức khắc xúc động lên, đây không phải là cỏ hổ sao?

Không sai, chính là cỏ hổ.

Loại cỏ hổ này là một loại thảo dược có tính trị thương cực kỳ mạnh, rất nhiều dã thú khi bị thương, đều tự lần tìm loại cỏ thuốc này. Thậm chí ngay là hổ - vua của các con thú khi bị thương, cũng sẽ tìm loại cỏ này tự trị thương cho mình, có thể nói đây là loại thảo dược rất hiệu quả, Lam Ninh thật không ngờ mình lại có thể tìm được loại thảo dược này.

Thật là một thu hoạch lớn mà!

Cô ấy vui vẻ nhìn cây thảo dược đó, tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.