Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 397: Chương 397: Anh sẽ chết cùng em




Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ấy.

Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười quyến rũ không thường thấy nở trên môi, sau đó, anh ấy đưa cánh tay ôm người tôi vào lòng, áp vào bộ ngực nóng hổi của anh ấy.

Mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trên người tôi, như xuyên qua khoảng cách giữa chúng tôi, mùi thơm đó nhẹ đưa vào mũi Lạc Mộ Thâm, dường như thức tỉnh lục phủ ngũ tạng của anh ấy vậy.

“ Thử chút nhé, phương pháp này thật sự rất tốt, em yêu, có gan dám thử không?” giọng nói của Lạc Mộ Thâm trầm xuống mà lại dễ nghe, bàn tay dày rộng ấm áp trượt trên eo tôi, hơi thở gấp gáp phả bên tai nhạy cảm của tôi. Hơi thở này khiến người khác phải mê muội theo.

“ Em còn lâu mới thử phương pháp này, anh là kẻ háo sắc, nhu cầu dục vọng quá lớn, chỉ tìm cơ hội để chiếm đoạt em.” Tôi muốn thoát khỏi cái ôm của Lạc Mộ Thâm, đề phòng né tránh anh ấy, nhưng hơi thở đàn ông đó khiến tôi cũng khó có thể kiềm chế được.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ là tôi muốn làm, trên sự thật, thân thể tôi cũng mềm ra, cơ bản thoát không ra nổi vòng tay của anh ấy.

Lạc Mộ Thâm cũng chẳng để cho tôi cơ hội đó, mà càng dính sát vào cơ thể tôi hơn, bờ môi ấm nóng ướt át trượt trên cổ tôi.

Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, trong người cũng như có luồng điện, rạo rực chạy khắp cơ thể, khiến tôi hơi run rẩy.

“ Lạc Mộ Thâm, anh bỏ em là......em là bệnh nhân đấy, người bệnh mà anh cũng tha sao?” Tôi muốn đẩy anh ấy ra, tại vì tim tôi lúc này đang hoảng loạn. Tên đàn ông này, thật sự quá khủng bố, đặc biệt là hơi thở trên người anh ấy, giống như là thuốc độc vậy, rất dễ lôi cuốn người khác.

Hơn nữa tôi bây giờ đang bị bệnh, chẳng có cách nào tập trung sức lực mà đối kháng được sức cuốn hút của anh ấy.

“ Lẽ nào không có gan để thử sao? Chỉ là giảm đau mà thôi! Đừng để anh chê cười em gan bé nhé.” Lạc Mộ Thâm nở nụ cười trên bờ môi mỏng gợi cảm đó.

Nụ cười của anh ấy mê người như thế. Tôi gần như bị mơ hồ chìm đắm trong nụ cười của anh ấy.

Anh ấy ôm cơ thể mềm mại của tôi, giống như ôm một tấm lụa mềm mại quý giá vậy.

Hơi thở thơm mát nhè nhẹ quen thuộc trên người anh ấy phả vào trong mũi tôi, sau đó mơn man lan trong lồng ngực, tỏa ra khắp tứ chi xương cốt của tôi, khắp nơi toàn thân đều bị mùi thơm đặc biệt của anh ấy làm cho hưng phấn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, mùi cơ thể của một người lại có thể dễ dàng khiến cơ thể tôi hưng phấn như thế.

“ Anh không phải là kẻ háo sắc đâu đấy, em biết là anh đang giúp em mà, không phải tìm cơ hội để chiếm đoạt em mà! Có anh rồi, em mới quên đi tất cả nỗi đau khổ. Anh là thuốc giảm đau của em.” Giọng điệu hồn nhiên từ mồm anh ấy thốt ra, thể hiện tình cảm sâu sắc nhất giữa đôi tình nhân, khiến toàn thân tôi cũng phải nổi da gà.

Tôi quở trách anh ấy, bĩu môi nói: “ Lạc Mộ Thâm, anh là một tên háo sắc!”

Trên môi Lạc Mộ Thâm lại xuất hiện nụ cười, trong mắt mang đầy vẻ đắc ý.

Cánh tay rắn chắc càng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của tôi, hơi thở nguy hiểm bao trùm lấy tai và cổ tôi.

Anh ấy hôn nhẹ nhàng lên má tôi.

Mỗi một nụ hôn đều nhẹ nhàng tình cảm như thế.

Tôi không thể thẳng được lưng mình, cảm giác có gì đó chạy dọc khắp người khiến tôi hơi cong người lại....

Tôi nhắm mắt lại, đôi lông mi dài dường như làm mắt tôi mơ hồ hơn, toàn thân run rẩy, ham muốn dục mọng như trỗi dậy.

Hôn, như một sự trừng phạt vậy, vồ vập trên đôi môi nhỏ của tôi, đồng thời cũng gần như muốn thôn tính tất cả ý chí của tôi vậy! Nụ hôn của anh ấy rạo rực, hơi thở hổn hển, gấp gáp dường như muốn chiếm trọn cả người tôi vậy!

Tôi cố gắng hít thở, hít vào lồng ngực đều là hơi thở của anh ấy.......

Đôi bàn tay nhỏ của tôi cũng bị đôi tay của anh ấy đan vào giống như bị gông cùm xiềng xích vậy.

Tôi bất lực phản kháng sự ngang ngược của anh ấy, cũng bất lực ngăn cản cảm giác của anh ấy.....

Tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh ấy, mơ màng say mê, giống như đang mơ vậy.....

Hơi thở trên môi anh ấy gấp gáp hơn, như muốn sục sạo tìm kiếm để thỏa mãn ham muốn của mình.....

Cái cảm giác vừa tê vừa đau vừa chua vừa ngứa, phức tạp như một món ăn ngũ vị, chiếm trọn cơ thể tôi...người tôi run rẩy, dường như đến sức lực run rẩy cũng sắp hết rồi!

Quả nhiên, tôi hoàn toàn đã quên đi cảm giác đau đầu của mình.

Sau một lúc, Lạc Mộ Thâm mới ngẩng đầu lên, lúc này mới thả cho hai tay tôi được tự do.

Trong đôi mắt tôi, cảm giác hài lòng hưởng thụ nụ hôn của anh ấy, những vệt màu đỏ giống như hoa mai hằn lại trên chiếc cổ trắng ngần của tôi.

“ không đau nữa, đúng không?” Anh ấy lẩm bẩm hỏi, giọng nói bình thản quan tâm tôi, mang theo ma lực hấp dẫn. Ngọt ngào như nựng đứa trẻ không hiểu chuyện uống thuốc vậy, đáng tiếc là, đứa trẻ bây giờ quá thông minh rồi, vừa nhìn là biết đường thì ngọt mà thuốc thì vẫn đắng.

Còn con ngươi của Lạc Mộ Thâm, cũng dần dần chìm sâu như biển.

Tôi không nói gì, chỉ ôm chặt anh ấy đầy tình cảm.

Lạc Mộ Thâm nói không sai, như thế, tôi thật sự quên đi cảm giác đau của mình rồi.

ở bên cạnh anh ấy, tôi luôn được hưởng cảm giác hạnh phúc và yêu chiều, không có đau khổ.

“ Anh ấy à, sớm muộn gì em cũng chết trong tay anh.” Tôi ôm lấy cổ anh ấy mà trách yêu.

“ nếu như em chết, anh cũng chết cùng em.” Lạc Mộ Thâm kiên định nói.

Tôi nhìn thấy vẻ kiên định trong đôi mắt sâu của anh ấy.

“ Nếu như em nửa chết nửa sống, biến thành người thực vật thì sao?” Tôi cười nói, đưa ngón tay đặt lên trên môi anh ấy.

“ Thế thì anh cũng bảo Phương Trạch Vũ bọn họ đánh anh cho liệt nửa người, anh cùng nằm với em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ dù sao đời này, anh cũng chọn em rồi, em đừng mong chạy thoát khỏi anh.”

Anh ấy cười nằm bên cạnh tôi, đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy người tôi: “ Ngoan, ngủ một giấc đi, dậy sẽ khỏe lại thôi.”

Tôi nhắm mắt lại, hít hà mùi cơ thể của anh ấy, nghe tiếng trái tim đang đập trong lồng ngực của anh ấy, sau đó, tôi chìm vào giấc mơ......

......

Tại vì vừa từ trại giam ra, thân thể tôi không phải đã hoàn toàn khỏe mạnh, cho nên, Lạc Mộ Thâm để tôi ở nhà nghỉ ngơi, anh ấy còn giao cho một bảo mẫu đến chăm sóc cho tôi.

Anh ấy để tôi nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới đi làm lại. ít nhất tôi phải ở trong nhà nghỉ ngơi cả một ngày.

Thực ra tôi cảm thấy cơ thể mình không bị ảnh hưởng gì lắm, tôi chỉ là bị dọa cho một trận, tôi đâu có yếu ớt như thế chứ?

“ Nghe lời anh, đi làm không phải chỉ một ngày hai ngày, em nghỉ ngơi cho tốt rồi đi làm sau, nhé, ngoan, nếu như không ngoan, đừng trách anh đáng mông em đấy.” Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm eo tôi, đôi mắt đẹp sâu đó nhìn tôi nói, “ Anh tan làm sẽ về với em ngay.”

“ vâng, anh nói đấy nhé.” Tôi khẽ nói.

“ Đương nhiên.” Lạc mộ thâm cúi đầu, hôn nhẹ lên má tôi, “ Được rồi, thắt càvạt cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.