Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 267: Chương 267: Ba hoa dạ thiên kỳ




“ Cũng tức là nói những bộ đồ này chỉ mặc trong một ngày, sau đó sẽ vứt đi?” Tôi kinh ngạc nói.

“ Phải.” Dạ Thiên Kỳ tỏ ra rất bình thường nói, “ Quần áo mà mặc hai ngày thì khó chịu lắm.”

“ Anh có thể đừng có hoang phí như thế được không, lãng phí như thế là sẽ bị trời phạt sấm sét đánh chết đấy. Còn rất nhiều những vùng khó khăn nhà người ta cả nhà chỉ mặc chung có một cái quần thôi đấy!” Đầu ngón tay của tôi sắp chạm vào mũi của Dạ Thiên Kỳ.

“ Ồ, em đừng có nói quá như thế được không?” Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Nói quá gì mà nói quá? Tôi đã từng nghe nói từ lâu rồi, có rất nhiều gia đình ở vùng sâu vùng xa cả nhà chỉ có mặc chung một cái quần? Ai đi ra ngoài thì người ấy mặc, người nào không đi đâu thì cứ hở mông ngồi đợi ở nhà?” Tôi tức giận nói.

“ Được rồi được rồi, em nhìn anh với con mắt như thế, cứ như là anh là thủ phạm khiến bọn họ phải hở mông ý.” Dạ Thiên Kỳ phụng phịu nói.

Tôi cùng thờ dài một tiếng, tại sao, thế giới này lại bất công bằng như thế, tài phúc tại sao chỉ nằm trong tay có một vài người, một đằng thì tiền vung như lá, một đằng thì đến quần áo cũng không đủ để mặc.

“ Được rồi, được rồi, anh đồng ý với em, sau khi anh trở về anh sẽ lập ra một quỹ ngân sách, nhanh chóng hỗ trợ những đồng bào khó khăn vùng núi đó sớm có đủ quần áo mặc được chưa?” Dạ Thiên Kỳ nịnh nọt nói.

“ Thế thì còn nghe được, còn trẻ, đừng nên lãng phí như thế, như thế là có tội đấy. Với lại cái áo khác này, đâu cần ngày nào cũng phải thay, anh là người mẫu đấy à? Ai rảnh thời gian mà cả ngày ngồi đó ngắm anh hả?” Tôi vẫn tức giận nói.

“ Được được, nghe em cả, em bảo anh mặc mấy ngày thì anh mặc bấy nhiêu ngày, anh mặc cả tháng cũng được.” Dạ Thiên Kỳ cười rạng rõ nói.

Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta.

“ Lập quỹ ngân sách là việc sau khi anh trở về, bây giờ, việc quan trọng nhất, đó là đưa anh đi mua quần áo, nếu không, chắc chắn anh sẽ bị đông cứng lại mất.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.

“ Biết rồi, biết rồi, cứ lẩm bẩm suốt như Đường Tăng niệm thần chú vậy.” Tôi cau có nói.

“ Cũng không biết trung tâm thương mại ở đây có những nhãn hiệu thời trang mà tôi hay mặc không, anh nói cho em biết này, những thứ khác anh còn có thể chịu được, nhưng riêng quần áo ngủ là anh rất quan tâm, đổi nhãn hiệu khác, anh mặc không quen, như thế là lại mất ngủ.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Thế thì đúng là kén chọn rồi, mặc quần áo ngủ làm gì, như anh ý, trần chuồng ngủ đi, quần áo ngủ anh hay mặc nhãn hiệu gì, tôi nghĩ những nhãn hiệu nổi tiếng ở đây chắc đều có cả thôi?” Tôi chớp chớp mắt nói.

“ Anh mặc Conca.” Dạ Thiên Kỳ cười nói

Tôi trợn tròn mắt.

Tôi biết nhãn hiệu Conca đó.

Đó là nhãn hiệu đồ ngủ xa xỉ dành riêng cho đàn ông, một bộ ngủ cũng đủ cho những người dân thường như tôi ăn cả tháng.

“ Bảo sao tôi không thích những anh chàng công tử nhà giàu các anh, thật là đáng ghét, ăn mặc cũng kén chọn như vậy.” Tôi bực bội nói, “ anh đừng có nói với tôi là khi mặc bộ đồ ngủ Conca đó lên là anh có thể biến thành siêu nhân đấy.”

“ Đừng nói thế mà, chỉ là anh thích nhãn hiệu đó, mặc vào rất nhẹ nhàng thoải mái.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Tôi nguyền rủa anh.” Tôi cau có nói.

“ Không phải là anh cái gì cũng kén chọn, đúng là nhãn hiệu này mặc vào cảm giác thoải mái vô cùng, cứ giống như không mặc gì vậy, hơn nữa mặc vào lại càng thêm gợi cảm.” Dạ Thiên Kỳ nói.

Tôi trợn mắt lườm anh ta, đồ ngủ, đồ ngủ, không có đồ ngủ là anh không ngủ được sao? Tôi không tin.

Tôi đập vào tờ giấy liệt kê các thứ cần mua đặt trên bàn: “ Đi nào, đi mua quần áo ngủ của anh.”

“ Nhưng anh không nhớ anh mặc đồ ngủ cỡ nào thì phải làm sao? Quần áo ngoài thì có thể mặc thử, nhưng nội y thì thử thế nào?” Dạ Thiên Kỳ mặt xị ra nói.

“ Tôi nói, một ông tướng như anh đến cỡ của đồ ngủ cũng không biết?” Tôi hậm hực nói.

“ Đương nhiên rồi, bình thường có người của hãng Conca đến đo cho anh mà.” Dạ Thiên Kỳ mặt buồn rầu nói, “ Bình thường anh rất bận, sao có thể lãng phí thời gian đi nghĩ về đồ ngủ chứ? Anh chỉ quan tâm mặc vào như thế nào thôi.”

Tôi bị thằng cha này sắp làm cho tức điên rồi “ Tôi cũng đền đầu hàng với anh”, thằng cha này, anh đi chết đi cho tôi nhờ!

“ Anh chỉ sợ không mua được đồ ngủ Conca, anh đổi sang mua đồ khác, mặc đồ khác đó vào, cả đêm anh khó chịu lật đi lật lại không ngủ được thì làm thế nào?” Dạ Thiên Kỳ đau khổ nói.

Tôi sắp ngất rồi.

“ Thế thì làm thế nào? Ông tướng Dạ?” Tôi bực tức xông lên trước mặt anh ta nói.

“ Anh có một cách này rất hay.” Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Nói mau, cách gì?” Tôi vội hỏi.

“ Nếu Nhụy Nhụy nằm cạnh ngủ cùng anh, thì anh chẳng cần mặc đồ ngủ cũng ngủ ngon được!” Dạ Thiên Ky giả bộ xấu hổ nói.

“ Trời, anh định mưu đồ hãm hại tôi đấy hả, tôi biết hết rồi, tôi sẽ không để anh đạt được ý định đó đâu, anh mau đi ỉa đi!” Tối đá một cái rất mạnh vào chân Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ hả hê cười: “ A, Đêm dài lâu qua, cô đơn khó ngủ, vẫn chưa có một bộ đồ ngủ vừa ý, đôi tay của ai có thể sưởi ấm cho tôi đây, để tôi có cảm giác của những cái động chạm, nhẹ nhàng, sung sướng đó?”

“ Cút.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, đúng, thằng cha đáng ghét này đúng là lúc nào cũng làm cho tôi tức chết đi được.

“ Được rồi, chúng ta tới trung tâm xem xem, biết đâu lại có thể tìm được loại anh thích.” Dạ Thiên Kỳ nói.

Tôi trừng mắt, trên thế giới này, có thể tìm được người lắm mồm hơn Dạ Thiên Kỳ không?

“ Đi nào, công chúa nhỏ của anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, cánh tay khẽ gập lên, đôi mắt tỏ ra háo hức chờ đợi.

“ Anh làm gì đấy? Cứ thần bí kiều gì vậy?” Tôi nhìn bộ dạng Dạ Thiên Kỳ hỏi. Khoác tay anh đi. Đừng có keo kiệt như thế, người ta từ một nơi xa xôi đến thăm em, thì cũng tạm thời coi anh như là người yêu có được không?” Dạ Thiên Kỳ giả bộ đáng thương, phụng phịu nói.

Mỗi lần thấy anh ta biểu hiện dáng vẻ đó, tôi chỉ muốn ném một cái bát hoặc cho anh ta một cái gậy vào mặt.

“ Được rồi được rồi, đừng có lằng nhằng nhức thịt nữa. Khoác tay anh, đã được chưa?” Tôi hậm hực đưa tay ra khoác vào cánh tay của anh ta, mặt Dạ Thiên Kỳ tỏ ra vô cùng mãn nguyện, đúng là tình cảm của hắn ta đã vượt ra khỏi lời nói.

Tôi và Dạ Thiên Kỳ đi khỏi phòng tổng thổng, đi vào thang máy đi xuống, trên đường, tôi đều nhận được rất nhiều những ánh mắt gato, ghen tị.

Đi cùng ánh chàng đẹp trai, lịch lãm này, tôi cảm thấy một lần nữa tôi lại được vinh dự theo rồi, gã này cần tiền là có tiền, cân sắc là có sắc, cả người toàn mặc những nhãn hiệu đồ nổi tiếng, hình dáng đó, thực sự có thể tượng tượng ra anh ta giống như một người mẫu chuyên nghiệp vậy, vô cùng lịch lãm và phong độ.

Đến một con người bình thường như tôi đi bên cạnh anh ta, cũng cảm thấy như là mình đang được tỏa sáng vậy.

Thế nên, tôi nói, cuộc đời này của tôi đều không thể đạt được nhiều ánh mắt ghẹn tị đến như thế, giống như cuộc đời của tôi, lại một lần nữa được sáng lạn trở lại vậy.

Tôi đắc ý được một lúc, rồi lại không ngừng thở dài trong lòng.

“ Sao thế? Nhụy Nhụy?” Dạ Thiên Kỳ dường như nghe thấy tiếng thở dài của tôi, khẽ hỏi.

“ Không có gì, chỉ là cảm thấy, cuộc sống này không biết được thế nào, luôn có những bất ngờ như thế xảy ra, tôi cứ nghĩ rằng tôi không bao giờ gặp lại anh nữa, khi tôi rời khỏi thành phố A, tôi nghĩ rằng tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với những kiểu người như các anh.” Tôi khẽ nói, “ Trong đó có cả Lạc Mộ Thâm, có anh, Dạ Thiên Kỳ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.