Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 184: Chương 184: Bạo chúa nổi giận




Không được, tôi không thể để mình ngã như thế được.

Tôi lấy hết sức giữ thăng bằng cho mình, muốn bám vào tay vịn của thang cuốn để giữ cho mình vững hơn, nhưng lực ngã xuống lớn quá, dù cho với người tinh thần vận động lúc nào cũng cao như tôi đã lấy hết sức giữa thăng bằng, thậm chí không ngừng dùng chân dẫm vào bậc tam cấp của thang cuốn, như thế, chỉ có thể đảm bảo tôi sẽ không bị ngã thảm hại nữa.

Khoảng cách đến điểm cuối cùng của thang cuốn là khoảng hơn 10m, tôi quả thật không thể giữ được người mình nữa rồi, một cú nhún người, tôi bay ra ngoài. Chỉ nghe thấy một tiếng “ rầm”, tôi dường như một con cóc ngã ra đất.

Khoảnh khắc ngã xuống đất đó, tôi cảm thấy chân phải của mình rất đau, có điều, may là còn không chết, tư duy tôi vẫn rất rõ ràng.

Đau chết mất, đau chết mất thôi.

Tay tôi ôm lấy chân phải, dường như không đứng dậy nổi, mặc dù trên người mặc quần áo khá dày, nhưng suy cho cùng ngã nguy hiểm như thế, tôi biết ít nhất chân phải của tôi cũng bị rách da rồi, hai lòng bàn tay cũng xây xước hết, cằm cũng xước da. Trong lòng tôi chỉ thầm mong xương mình không bị gãy là may rồi.

“ Nhuỵ Tử.....” Tần Á Á hốt hoảng từ trên thang cuốn xuống, cùng nhân viên phục vụ trung tâm mua sắm dìu tôi dậy, rồi nói với tôi: “ Nhuỵ Tử, tại sao cậu lại không cẩn thận như thế, cậu không sao chứ?”

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, trong đầu không ngừng nghĩ lại tại sao tôi lại ngã xuống, tại sao tôi lại vướng vào chân của cậu ấy chứ?

“ Nhuỵ tử, cậu bị thương ở đâu?” Tần Á Á quan tâm nhìn tôi, “ đau ở đâu thế?”

Có lẽ Tần Á Á không cẩn thận, tôi thật sự không muốn tin cậu ấy lại cố ý ngáng chân cho tôi ngã.

Con người tôi không muốn nghi ngờ người khác làm việc xấu.

Hơn nữa Tần Á Á lại đối với tôi tốt như thế.

Tôi cử động chân phải một chút, mặc dù đau, nhưng chắc chắn không trật xương, xem ra xương của tôi vẫn rất chắc chắn.

Tôi quay đầu lại, nhìn lên chiếc thang cuốn đó, mẹ ơi, tôi ngã từ trên thang cuốn cao như thế mà không sao, đây quả thật là kỳ tích, tôi có nên về nhà lạy phật không?

Tần Á Á vẫn lo lắng nhìn tôi: “ Nhụy Tử, cậu không sao chứ?”

“ Không sao, chỉ là chân hơi đau chút thôi.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Nhuỵ Tử, thật xin lỗi, sao cậu lại vướng vào chân mình chứ? Sao cậu không cẩn thận thế? Mình thật sự rất đau lòng. Cũng tại mình, tại sao không kịp thời tránh ra?” nét mặt Tần Á Á mang đầy vẻ áy náy.

“ Không sao đâu, cũng không phải do cậu cố ý mà.” Tôi độ lượng nói.

“ Nhuỵ tử, cậu không sao là được rồi, nếu không, Mộ Thâm sẽ mắng mình chết mất.” Tần Á Á nói, cậu ấy rất thân thiết nắm lấy tay tôi.

“ Có lẽ do mình gần đây hơi đen đủi?” Tôi cười nói, đau ở chân khiến tôi phải xuýt xoa.

Mặc dù miệng nói là thoải mái, nhưng trong lòng tôi vẫn đang thắc mắc: lạ quá, Tần Á Á bảo tôi nhìn sang phía bên đó, chân cậu ấy sang lại ở bên này, nhưng tại sao lúc đó chân cậu ấy lại nhấc lên chứ?

Tôi vỗ nhẹ vào đầu một cái, xua đi ý nghĩ khiến tôi không vui đó.

Thế là Tần Á Á dìu tôi bước đi, quay về khách sạn nơi chúng tôi ở.

Quả nhiên, sau khi tôi vừa về đến nơi, nhìn thấy bộ dạng của tôi, lập tức nháo nhào cả lên.

“ Ui cha, Nhuỵ Tử, em làm sao thế? Tại sao lại xây xước hết cả thế này?” Tần Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn tôi nói.

Lạc Mộ Thâm trầm mặt xuống, vứt bài trong tay xuống, đứng dậy đi về phía tôi, nhìn tôi lạnh lùng nói: “ Cô làm sao thế? Chân làm sao thế? Cằm cũng xây xát, tay cũng xước da.”

“ À. Không sao, không sao đâu. Chỉ là tôi không cẩn thận ngã mà thôi.” Tôi vội vàng che giấu đi.

“ Ngã ở đâu?” Lạc Mộ Thâm giống như thẩm vấn tôi vậy.

“ Tôi.....và Tần Á Á đi trung tâm mua sắm, không cẩn thận nên ngã từ trên thang cuốn xuống, nhưng tôi không sao, hì hì. Tôi rất may mắn nữa.” Tôi vội vàng nói.

Mặt Lạc Mộ Thâm như lập tức biến thành băng tuyết vậy, anh ta nhìn nhìn tôi, rồi lại lạnh lùng nhìn sang Tần Á Á.

Tần Á Á bị anh ta doạ cho một trận, dường như nói không ra hơi nữa.

“ Ngã từ trên thang cuốn xuống sao?” Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn cũng vội vây đến, “ Nhuỵ tử đầu lợn, em thật sự không sao chứ?”

“ Không sao, không sao, em quá lợi hại mà, thực ra ngã không thảm hại lắm, chỉ là xương bánh chè hơi đau một chút. Em quá may mắn, các anh không biết chứ, cái thang cuốn đó cao lắm, em quả thật giống như bay xuống, có điều chắc em có thần giúp.” Tôi nhanh nhảu nói.

Còn chưa đợi âm cuối cùng của tôi dừng lại, tôi đã bị Lạc Mộ Thâm bế lên rồi.

“ Ôi......” Tôi đang định nói gì đó, Lạc Mộ Thâm đã đặt tôi lên ghế so-pha, không do dự kéo đôi ủng đi tuyết của tôi ra, đẩy ống quần lên.

Quả nhiên, bánh chè của tôi bị bầm tím, hơi xước da, nhưng không có gì nghiêm trọng.

“ Cô cử động chân xem.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng ra lệnh.

Tôi vội vàng làm động tác cử động cổ chân.

“ May là không trật xương.” Lạc Mộ Thâm thở một hơi nhẹ nhõm, anh ta quỳ gối ngồi xuống trước mặt tôi, tôi cúi đầu xuống vẫn có thể nhìn thôi đôi lông mi dài của anh ta.

Tôi phát hiện tôi thật sự rất thích nhìn đôi lông mi dài đó của anh ta.

Thật sự rất đẹp rất tao nhã. Lúc này, kẻ háo sắc như tôi vẫn còn rảnh rỗi để ngắm nhìn mỹ nam.

Tôi đang nghĩ thì Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp sâu như biển hằm hằm trừng lên nhìn tôi: “ sao mà cô ngốc thế, lại còn để bị ngã từ thang cuốn xuống......”

“ Tôi......” Tôi đang định nói gì đó, nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của Tần Á Á, tôi lập tức ngậm mồm lại.

Thôi đi, Tần Á Á cũng không phải cố ý, mặc dù tôi luôn khó hiểu tại sao tôi lại vướng vào chân cô ấy, nhưng tôi vẫn không nói ra.

“ Tôi chỉ là không cẩn thận mà thôi.” Tôi lẩm bẩm nói, tôi nhìn thấy Tần Á Á lúc này mới thở dài một hơi.

“ Nhuỵ Tử, để mình bôi thuốc cho cậu!” Tần Á Á vội vàng nói.

“ Cô tránh ra một bên cho tôi.” Không ngờ Lạc Mộ Thâm lại tức giận với Tần Á Á, tên hoàng đế nhân gian này, khi tức giận, giống như một tên bạo chúa vậy.

“ Bớt giận, bớt giận, Mộ Thâm, đừng lo lắng, Nhuỵ tử phúc to mệnh lớn, không sao đâu, để tớ bôi thuốc cho cô ấy.” Phương Trạch Vũ cố gắng làm giảm bớt không khí căng thẳng.

Lúc này Phương Trạch Vũ đã bảo nhân viên phục vụ mang thuốc lên rồi.

Phương Trạch Vũ vừa đón lấy, nhưng lại bị Lạc Mộ Thâm cướp lấy, anh ta giữ lấy chân tôi, tự tay bôi thuốc cho tôi. Sau đó bôi tay cho tôi, bôi thuốc vào cằm. Anh ta rất cẩn thận, rất tỉ mỉ.

Vào tình huống này, đến Phương Trạch Vũ là bác sĩ chuyên nghiệp còn bị cướp mất việc.

“ Đại Vũ, cậu kiểm tra một chút cho đầu lợn xem.” Lạc Mộ Thâm dùng tay phủi phủi thuốc nước trên tay, nói với Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ lập tức tỉ mỉ kiểm tra cho tôi.

“ Không sao rồi. Nhuỵ tử cũng rất thông minh nhanh trí, nếu không sẽ còn thảm hại hơn.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Tôi vừa định nhếch miệng cười đắc ý một chút, nhưng lại bị ánh mắt của Lạc Mộ Thâm lườm cho không dám cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.