Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 482: Chương 482: Bụng đau quá




Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi, khẽ mỉm cười.

“ Được rồi, mình mau về đi, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, buồn ngủ chết đi được.” Tôi ngáp dài một cái.

“ Có phải đi bệnh viện xử lý vết thương không?” Lạc Mộ Thâm vẫn không yên tâm về vết thương của tôi.

“ Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” Tôi vội nói.

“ Em ấy à, sau này gặp mấy chuyện như thế này, em đừng có lao lên, quả thật dọa chết người khác rồi. Anh ở phía dưới mà tim như muốn nổ đến nơi.” Lạc Mộ Thâm nhíu mày nói.

“ Tuân lệnh.” Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm khởi động xe, chiếc xe đưa tôi và anh ấy về khu nhà nơi tôi ở.

Tôi muốn tắm một cái, nhưng Lạc Mộ Thâm nói sợ vết thương của tôi bị nhiễm trùng, nhất quyết đòi vào để băng bó lại vết thương, nhưng sau khi băng bó xong, anh ấy không chịu ra ngoài.

Được rồi, tôi biết thừa thằng cha này muốn làm cái gì, thằng cha này luôn nhìn trộm cơ thể không mặc gì lúc tắm của tôi.

Bây giờ thằng cha này, coi như gặp được cơ hội này rồi.

Còn vết thương của tôi, làm sao có thể đề phòng được tên lãnh đạo thú tính này chứ?

Tôi đành phải trần truồng như thế mà đón chờ.

Thế là, dưới làn nước mềm mại đó, tôi và Lạc Mộ Thâm để lộ cơ thể trần trụi gợi cảm ra, chúng tôi giống như hai con rắn quấn quýt vào nhau, người chúng tôi và cả chỗ đó trơn tuột dưới bông bọt xà phòng, dùng đủ các tư thế, các phương thức mà làm tình với nhau.

Tôi bị anh ấy làm cho thở hổn hển, dường như đứng không vứng nữa, hoàn toàn phải dựa vào ánh tay của Lạc Mộ Thâm mới miễn cưỡng đứng được.

“ Ôi. Em sớm muộn cũng bị anh làm cho chết thôi.” Tôi gục trên vai của anh ấy, hàm răng nhỏ nhắn gặm nhấm vào bắp thịt rắn chắc trên bả vai của anh ấy mà nói.

“ thế thì anh không nỡ đâu, anh cũng không muốn hành hạ em đâu, nhưng không phải tại anh thích em quá sao? Người con gái như em, rốt cuộc là phù thủy phương nào, làm anh bị mê muội không dứt ra được, làm rồi mà cũng không thấy đủ.” Lạc Mộ Thâm nhẹ dùng bàn tay vuốt ve lên mặt tôi, hôn đầy tình cảm lên cổ tôi rồi nói.

“ anh đúng là ngựa phối giống.” Tôi rên rỉ nguyền rủa.

“ thế sao? Nhưng nghe nói ngựa phối giống một ngày phải giao hợp mười mấy lần, anh bây giờ mới có mấy lần, vẫn chưa đủ, anh vẫn còn phải tiếp tục.” Lạc Mộ Thâm cười dùng lực cơ thể, tôi không kìm được kêu lên.

Khi Lạc Mộ Thâm có mưu đồ muốn làm chuyện đó lần nữa, tôi đột nhiên cảm thấy bụng dưới hơi đau.

Cảm giác bí bức, giống như cảm giác đau khi kỳ kinh đến vậy.

Lạ quá, hôm nay đau mấy lần rồi, lúc làm chuyện đó trên xe cũng thấy đau. Tôi làm sao thế này?

Tôi không chịu đau được cau mày lại.

“ Đầu lợn, sao thế?” Lạc Mộ Thâm nhìn bộ dạng mặt mày nhăn nhúm của tôi, anh ấy vội hỏi, “ anh làm đau em à?”

“ Bụng em hơi đau, hôm nay đau mấy lần rồi.” Tôi khẽ rên rỉ nói.

“ Ôi? Đau từ lúc nào thế?” Lạc Mộ Thâm cuống lên hỏi.

“ Mỗi lần.... làm chuyện đó.” Tôi đỏ mặt nói.

“ Cái gì cơ?” Lạc Mộ Thâm cố tình hỏi, giả bộ không hiểu.

Tôi thật muốn ném hộp xà phòng vài tai thằng cha này.

“ Chính là.....mỗi lần đến...lúc cao trào....” Tôi khẽ cắn môi nói.

Đúng thế, mỗi lần được Lạc Mộ Thâm làm cho sung sướng nhất, bụng dưới của tôi lại thấy khó chịu.

“ Sao thế nhỉ?” Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm lấy tôi, “ là anh không tốt, hôm nay làm nhiều lần rồi, ngoan, không làm nữa.”

Anh ấy với chiếc khăn mặt màu trắng lau khô người tôi, ôm tôi đưa về giường của phòng ngủ, lúc này chúng tôi mới kết thúc cảnh ân ái tình tứ.

Tôi nằm trên giường, Lạc Mộ Thâm vừa dùng khăn mặt lau đầu cho tôi, vừa dùng tay xoa nhẹ vào bụng tôi: “ Còn đau không? Đầu lợn.”

“ Bây giờ không đau nữa rồi.” Tôi khẽ nói.

“ Có lẽ là mệt quá chăng?” Lạc Mộ Thâm đi cất khăn mặt rồi quay lại, “ Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé?”

“ Ngày mai đi cũng được, em mệt quá, có lẽ ngày mai sẽ khỏi thôi.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Được rồi, ngày mai anh sẽ đưa em đi,” Lạc Mộ Thâm khẽ ôm lấy tôi, anh ấy dùng cằm nhẹ áp vào má tôi, hơi thở của anh ấy, rất dễ chịu.

“ Vỗ ru em ngủ đi.” Tôi cười nói.

“ Ưh, em là bảo bối ngoan của anh, coi như là con gái của anh rồi.” Lạc Mộ Thâm nói.

Tôi chớp mắt nói: “ Người ta đều nói tình nhân sâu đậm của kiếp này, khiếp sau sẽ trở thành bố con, thế thì kiếp sau em không phải thành con gái của anh rồi sao?”

“ Đúng thế.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ thế em phải gọi anh là bố rồi.”

“ Bố.” Tôi khúc khích cười nói.

“ Tiểu tinh nghịch.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhéo đùi tôi một cái.

Tôi nằm cuộn tròn trong lòng anh ấy, từ từ nhắm mắt lại, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, dù cho là làm vợ, hay là con gái, tôi đều thấy hạnh phúc.

Trong lúc hạnh phúc đó, tôi chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon rất ngon.

.......

Ngày hôm sau khi tôi còn chưa dậy, Lạc Mộ Thâm đã dậy đi mua cho tôi món đậu nành và quẩy mà tôi thích ăn nhất.

Hai người tình cảm bên nhau cùng ăn bữa sáng, tôi ăn tận 6 chiếc quẩy liền, hai bát sữa đậu nành, Lạc Mộ Thâm lại nhắc đến việc đưa tôi đi bác sĩ.

“ Em không sao? Không cần đi đâu, em bây giờ cảm thấy rất khỏe.” Tôi nhẹ nhàng nói. “ Em bây giờ ăn rất ngon miệng, cảm giác không thoải mái hết rồi.”

“ Không được, phải đi khám anh mới yên tâm, ngoan.” Lạc Mộ Thâm dùng ngon tay vuốt lên má tôi, “ Sau đó lại cùng nhau đi làm.”

“ Ôi, cả đời em ghét nhất là đi bệnh viện, cứ đi bệnh viện là toàn thân em không thoải mái.” Tôi thở dài nói.

Cứ như thế, tôi bị Lạc Mộ Thâm đưa đến bệnh viện quý tộc St Mary, bị kéo đến trước mặt Phương Trạch Vũ.

“ Đau bụng sao?” Phương Trạch Vũ chớp mắt nói.

Nhìn dáng vẻ đó của Phương Trạch Vũ, tôi thật sự hối hận vì đã đến đây, làm sao mà tôi biết thân là viện trưởng bệnh viện quý tộc St Mary, Phương Trạch Vũ cũng có lúc chẩn đoán bệnh chứ?

Hơn nữa anh ấy lại là một bác sĩ sản khoa.

Hừ, một người đàn ông như anh, làm bác sĩ phụ sản làm gì chứ?

Tôi trợn mắt nhìn Phương Trạch Vũ, miệng há hốc như nhét được nắm đấm vào, tôi thật sự muốn chui xuống đất cho xong.

Nhưng bây giờ việc đã rồi, tôi còn có thể nói gì chứ.

Phương Trạch Vũ mặc áo blue trắng lúc này nghiêm túc cầm bệnh án của tôi viết.

Anh ấy vừa viết vừa ngẩng đầu nhìn tôi: “ Bụng em thông thường khi nào sẽ đau?”

“ Thông thường là....” Tôi cắn cắn môi, thật sự khó mở miệng.

Ôi, nếu như đổi bác sĩ khác còn được, nhưng ngồi trước mặt Phương Trạch Vũ, tôi sao mà nói được chứ?

Thân hình cao ráo của Lạc Mộ Thâm dựa sát bên cạnh bàn của Phương Trạch Vũ, rất tự nhiên nói: “ Thông thường là lúc làm chuyện đó. Mấy ngày này khi làm chuyện đó đều đau.”

Mặt tôi quả thật đỏ không khác gì quả gấc chín rồi, biết chui đi đâu bây giờ? ở đây có cái lỗ nào không? Tôi thật sự muốn chui vào, không muốn chui ra nữa.

Đầu tôi cúi gầm sát dường như sắp dán vào ngực mình rồi.

“Lúc làm chuyện đó à? Thế thì thông thường làm chuyện đó vào lúc nào?” Phương Trạch Vũ tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.