Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 157: Chương 157: Cháo thơm ngào ngạt




Tôi nghĩ cũng đúng, bản thân đến giết một con kiến còn không dám, nói gì đến giết gà?

Nói như thế, Lạc Mộ Thâm nghĩ thật sự rất chu đáo, bản thân tôi không phải về nhà giết gà nữa rồi.

Tôi không kìm nổi nhìn Lạc Mộ Thâm với ánh mắt cảm kích, nhưng Lạc Mộ Thâm với dáng vẻ không để ý, anh ta đứng ở đó cao ngạo, giống như một gốc cây dương trắng vậy.

Bác nông dân đương nhiên rất vui, bác ấy rất nhanh nhẹn giết gà và làm lông, trong lúc này, tôi và Lạc Mộ Thâm đứng trong vườn, tận hưởng làn gió mát trong lành tự nhiên.

“ Sau này tôi thật muốn được sống ở đây, không khí trong lành, phong cảnh đẹp, quan trọng là, cái gì cũng sạch sẽ.” Tôi nghĩ rồi nói.

Lạc Mộ Thâm mỉm cười.

“ Ôi, thơm quá, là mùi gì thế?” Một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi tôi, tôi theo mùi thơm mà đi đến, nhìn thấy phía đông của khu vườn đằng đó có một bếp cực kỳ to, trên bếp đặt một cái nồi lớn, đun lửa xình xịch, dường như là đang hầm cái gì đó.

“ Thật sự rất thơm, chủ nhà hình như đang làm món gì ngon ấy.” Tôi tò mò tiến lại gần mở nắp nồi, bên trong đầy một nồi giống như cháo bát bảo vậy.

Mở nắp nồi như thế, mùi thơm càng thêm ngào ngạt.

“ Ôi, thơm quá đi mất, chắc chắn là dùng các loại gạo nấu thành.” Tôi vẫy tay với Lạc Mộ Thâm, “ Lạc Tổng anh biết đây là gì không?”

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhíu mày, lắc đầu: “ Không biết.”

“ Muốn ăn quá, nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi.” Tôi đỏ mặt, nhìn chủ nhà chưa đi ra, lấy chiếc thìa gỗ bên cạnh xúc một thìa nhỏ, cẩn thận thổi cho bớt nóng, cho vào trong mồm.

Ưhm uhm, thật sự là thơm!

Tôi nhịn không nổi lại ăn thêm một thìa đầy nữa, đúng là gạo ở nông thôn, toả ra mùi thơm tự nhiên của gạo, nếu không phải ăn no rồi, tôi thật sự hận không thể ăn nhiều thêm một chút.

“ Này, cô đúng là đồ ham ăn, cẩn thận cháo nhà người ta bị cô ăn hết rồi. Nếu như muốn ăn, chúng ta mua một ít.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi ăn trộm cháo thơm của chủ nhà, kìm không nổi liền nhắc nhở.

Anh ta đi đến bên cạnh tôi, ngó vào trong nồi cháo thơm phức đó: “ Ưh, thật sự rất thơm, lát nữa mua một ít, có thể làm bữa sáng mai rất tốt.”

Đúng lúc này, bác nông dân đó từ sau vườn đi ra, bác ta đã làm sạch sẽ bốn con gà, đồng thời dùng túi nilong bọc vào.

“ Đây, tôi đã làm sạch gà rồi.” Bác nông dân đưa gà cho Lạc Mộ Thâm, tôi vội vàng cầm lấy.

Lạc Mộ Thâm mỉm cười, lấy ví ra, đưa 500 tệ cho bác nông dân.

Bốn con gà này, vậy mà mất tận 500 tệ, tôi không kìm được hơi xót tiền.

“ Đúng rồi, chú ơi, chú đang nấu cháo gì ở kia vậy? Thơm quá.” Lạc Mộ Thâm nói, “ Cháu muốn mua một ít.”

Tôi không kìm được trong lòng có một chút cảm động, chú ơi, chúc bán chút cháo cho chúng tôi đi.

“ Cháo ư?” Bác nông dân sững sờ một lát, “ Cháo gì cơ?”

Lạc Mộ Thâm chỉ tay vào cái nồi to đó: “ Chính là cháo trong nồi kia.”

Bác nông dân cười lên: “ Cháo gì chứ? Đó không phải cho người ăn, đó là cám nấu cho lợn. Nếu cậu không nói, suýt chút nữa tôi quên mất.”

Bác ta vội vàng đi đến chỗ nồi cháo, dùng que củi dập lửa đi, bắc chiếc nồi cám lợn xuống, trong mồm kêu xuýt xoa vì nóng, sau đó đổ nồi cám lợn vào trong máng cho lợn ăn, lập tức có mấy con lợn đen chạy đến ăn loạp xoạp máng cám đó.

Lạc Mộ Thâm và tôi lúc này như hoá đá.

Thì ra, thứ tôi vừa ăn là cám lợn sao?

Tôi lúc này quỳ xuống đất nôn oẹ ra, bác ơi, tại sao bác lại nấu cám lợn thơm như thế chứ, sao lại ngon như thế?

Nhìn dáng vẻ nôn oẹ của tôi, không biết tại sao, Lạc Mộ Thâm như muốn cười, nhưng anh ta không muốn cười quá rõ ra, đành ngậm mồm mím môi cười thầm, giống như bị liệt vậy.

Tôi nôn đến quay cuồng người, khi từ nhà nông bước ra, Lạc Mộ Thâm không nhịn được cười: “ Tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn cám lợn lại thơm ngon như thế.”

“ Anh Đại Thâm, đừng có nhắc nữa được không? Đây quả thật cả sai lầm cả đời tôi, anh Đại Thâm, tại sao anh không nhắc tôi?” mồm tôi ấm ức bĩu dài ra, dường như có thể cho được cả quả trứng gà vào.

“ tôi làm sao biết được đấy là cám lợn? Tôi cũng không biết là cám lợn, ai bảo cô ham ăn như thế? Ở với cô một thời gian dài, chỉ số thông minh của tôi bị kéo thấp rồi, có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn. Tôi cũng mất mặt theo cô rồi.”

“ Anh Đại Thâm, con người nhà quên như tôi không biết, đến người kiến thức rộng như anh mà cũng không biết sao? Trời ơi, có cái khe hở nào không?” tôi muốn khóc mà không khóc nổi.

“ Muốn khe hở làm gì?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng hỏi.

“ Chui vào đó không bao giờ ra nữa, thật sự quá xấu hổ mà.” Tôi ấm ức nói.

“ Được rồi, tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Lạc Mộ Thâm nhịn cười nói.

“ Nhưng trong lòng tôi bị ám ảnh.” Tôi buồn bã nói, “ Sau này trong một thời gian dài ăn cái gì cũng không thấy ngon.”

Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Vừa may có thể giảm béo, con gái các cô không phải đều muốn giảm béo sao?”

“ Lẽ nào tôi rất béo sao?” Tôi ấm ức nói.

“ Không béo, nhưng rất ham ăn, vừa may có thể điều chỉnh thói quen ăn uống.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi càng mất tinh thần hơn.

Lạc Mộ Thâm vừa nghĩ đến dáng vẻ của tôi ăn cám lợn đó, không nhịn được lại muốn cười.

“ Anh Đại Thâm, tôi cầu xin anh một việc.” Tôi chân thành nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Việc gì, cô nói đi?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Anh Đại Thâm, nhất thiết đừng nói ra cho người khác biết việc tôi ăn cám lợn được không? Thật quá mất mặt.” Tôi tha thiết nói.

Lạc Mộ Thâm ngẩng mặt lên, nhìn trời xanh mây trắng, ung dung nói: “ Thế thì cô chịu khó làm việc mà bịt mồm tôi, nếu như sau này làm tôi tức giận, không chừng tôi sẽ nói ra đấy.”

Nói xong, anh ta đi hướng về phía trước.

Bản thân bây giờ đúng là đang nằm trong tay thằng cha này rồi, ôi, ai bảo bản thân tham ăn chứ?

Tôi đứng sững sờ ở đó, Lạc Mộ Thâm quay người lại, lớn tiếng gọi tôi: “ Mau đi nhanh, lát nữa còn phải về nữa!” Tôi lúc này mới từ trong mơ tỉnh lại xách mấy con gà đuổi theo.

Bốn con gà nặng như thế, anh là một tên đàn ông, tại sao lại bắt con gái xách mấy con gà nặng như thế này chứ? Cánh tay của tôi ê rồi, tên sếp háo sắc như anh không thể ga lăng một chút sao?

Buổi chiều, Lạc Mộ Thâm lại cùng mấy người phụ trách của căn cứ sản xuất bàn bạc một chút tình hình sản xuất, tôi ở bên cạnh chăm chỉ ghi chép lại.

Khi Lạc Mộ Thâm nói chuyện với cấp dưới, mặt lúc nào cũng không biểu cảm, lời nói của anh ta dứt khoát, anh ta thúc giục mấy người phụ trách sản xuất nhanh chóng đưa sản phẩm mới ra ngoài thị trường.

“ Được rồi, còn có vấn đề gì không?” Lạc Mộ Thâm hỏi.

“ Không có ạ.” Người phụ trách sản xuất lập tức nói.

“ Được, thế thì tôi sẽ đợi tin tốt.” Lạc Mộ Thâm đứng lên, “ Tô Tư Nhuỵ, chúng ta về thôi.”

Lạc Mộ Thâm và tôi lên xe trước, mấy người công nhân khiêng một chiếc hòm rất to đặt vào cốp xe.

“ Đó là cái gì thế ạ?” Tôi hỏi.

“ Ồ, biếu Lạc Tổng nước ép lựu tươi mới, đã bảo quản đóng băng ở bình giữ nhiệt rồi, về nhà rã đông là có thể uống.” Người công nhân trả lời.

Ồ, thì ra là biếu Lạc Mộ Thâm nước ép lựu.

Lạc Mộ Thâm lại nói vài câu với mấy người phụ trách sản xuất, tôi cũng khéo léo chào tạm biệt mấy người đó. Chúng tôi lái xe rời khỏi khu sản xuất hoa quả.

Trên đường đi Lạc Mộ Thâm vừa lái xe vừa nghĩ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.