Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 610: Chương 610: Chiếc gạt tàn vỡ vụn




“ Anh tặng tôi nhiều đồ như thế, tôi cũng tặng anh một món quà, mang lại bình an.” Lam Ninh cười nói.

Cô vừa nói vừa vòng chiếc dây chuyền đó vào cổ của Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ đưa tay ngăn lại, bình thản nói: “ Đặt ở đó đi, đàn ông đeo dây chuyền gì chứ? Tôi không thích!”

Bàn tay nhỏ bé của Lam Ninh và sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy lung linh sáng lấp lánh đó ngượng ngùng dừng ở trong không trung.

“ Anh không thích.....được rồi, thế thì tôi đặt ở đây, bao giờ anh thích đeo thì đeo sau.” Giọng nói của cô có chút thất vọng, vẫn nghĩ rằng Dạ Thiên Kỳ sẽ thích, đây là món quà mình tỉ mỉ chọn mà!

“ Đặt ở đó đi.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói, anh thư giãn nhấp một ngụm rượu vang, hôn lễ càng ngày càng gần rồi.

Đợi sau khi kết hôn giả, rời khỏi đây, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“ Thế thì tôi đặt trong tủ cho anh nhé.” Lam Ninh đi đến, mở cách cửa tủ gỗ tử đàn đó, bên trong Dạ Thiên Kỳ đặt các loại đồ quý giá.

Ồ, đây là cái gì thế?

Khi đặt chiếc hộp trang sức đó vào bên trong, Lam Ninh phát hiện phía dưới cùng của chiếc tủ có một ngăn, đặt một chiếc gạt tàn, nhưng, chiếc gạt tàn này không giống như bình thường, tại hình của nó rất thô ráp và đơn giản, nhưng vừa nhìn là biết được cọ xát nhiều lần, khiến nó rất bóng.

Cô cầm chiếc gạt tàn đó lên, tỉ mỉ xem, lật lại phía dưới, nhìn thấy phần dưới đáy chiếc gạt tàn được khắc một hình mặt cười đáng yêu và hai chữ cái sr, đây là có ý gì?

Khi Lam Ninh đang chăm chú ngắm nghía chiếc gạt tàn đó, Dạ Thiên Kỳ ngồi trên sopha bô tình nhìn thấy, anh ấy sững sờ, buột miệng nói: “ Đặt xuống!”

Trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm và mệnh lệnh.

Nhưng giọng nói bất thình lình đó dọa cho Lam Ninh giật nảy mỉnh, hai tay cô run lên, trượt tay làm rơi chiếc gạt tàn đó xuống đất, chiếc gạt tàn mà Dạ Thiên Kỳ coi như vật báu lập tức bị vỡ vụn.

Âm thanh chói tai và những mảnh vỡ trên mặt đất như đập vào tai và mắt của Dạ Thiên Kỳ.

“ Cô đang làm gì thế?” Anh ấy sải bước nhanh chân tiến đến, kéo tay Lam Ninh sang một bên, do dùng lực mạnh, Lam Ninh mất đà ngã ra trên nền đất.

Anh ấy nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn những mảnh vỡ trên đất, trái tim đau đớn như co thắt lại.

Đây là thứ kỷ niệm duy nhất mà Nhụy Tử tặng mình, mình thích như thế, mỗi ngày ít nhất phải nhìn mấy lần, sờ vào một lúc, không ngờ lại bị Lam Ninh đập vỡ thế này.

Anh ấy cảm thấy máu nóng trong ngực mình trào lên, cảm giác bí bức khó chịu.

Anh ấy cảm thấy bị vỡ không phải chiếc gạt tàn, mà là tình cảm trái tim chân thành của Nhụy Tử.

Đúng thế, tim bị vỡ rồi.

“ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.” Lam Ninh hai tay run rẩy, khẽ nói.

Bộ dạng Dạ Thiên Kỳ đăm chiêu, cau mày lại, dáng vẻ thất thểu, đây là biểu cảm mà Lam Ninh chưa bao giờ nhìn thấy.

Dạ Thiên Kỳ trước này đều là dáng vẻ tự tin cao ngạo, ung dung đàng hoàng, chưa bao giờ nhìn thấy mặt mày ủ rũ như thế này?

Hơn nữa, trong mắt anh ấy chất chứa....nỗi đau đớn giày xé!

Cô vội quỳ xuống, muốn dùng tay ghép những mảnh vỡ lại, nhưng, mảnh vỡ sắc nhọn đó đâm vào tay cô.

Trên ngón tay mềm mại của cô rỉ ra giọt máu tươi, giống như màu đỏ tươi của mã não vậy.

“ A,” Lam Ninh run tay, ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, nhưng anh ấy chỉ đờ đẫn nhìn những mảnh vỡ đó, giống như người mất hồn vậy.

“ Tôi......” Lam Ninh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì, đã bị bộ dạng mất hồn đó của Dạ Thiên Kỳ dọa cho không nói được.

Anh ấy không nói gì, chỉ trầm lặng nhặt những mảnh vỡ trên đất, Lam Ninh muốn giúp, nhưng lại không dám.

Chiếc gạt tàn này rất quan trọng đối với anh ấy sao?

“ Xin lỗi, tiểu Dạ, tôi không phải cố ý, ngày mai tôi sẽ mua lại cho anh một cái khác đẹp hơn, có được không?” Lam Ninh nghĩ một hồi lâu mới lấy dũng khí lên tiếng.

Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt sắc lạnh đó đủ khiến cô ấy đóng băng trong khoảnh khắc.

Cứ nghĩ Dạ Thiên Kỳ cười đùa vui vẻ dịu dàng mê người đó, lại có một mặt lạnh lùng như thế ( Thực ra, nội tâm Dạ Thiên Kỳ rất lạnh, vẻ nhẹ nhàng và nhiệt tình của anh ấy chẳng qua chỉ là một mặt mà thôi, anh ấy giống như một ngọn núi băng, dưới mặt biển không thể đo được)

“ Cô cho rằng tùy tiện mua một chiếc gạt tàn là có thể thay thế được chiếc gạt tàn này của tôi sao?” giọng nói lạnh lùng của anh khiến người ta cũng phải run rẩy.

“ Tôi....chỉ là........” Lam Ninh lắp bắp nói.

Dạ Thiên Kỳ đặt những mảnh vỡ trong tay vào trong chiếc hộp, quay người lạnh lùng nói với Lam Ninh: “ Sau này nếu như không được sự đồng ý của tôi, cô đừng tùy tiện động vào đồ của tôi.”

Nói xong, anh không thèm để ý Lam Ninh, quay người đi lên lầu, chỉ để lại Lam Ninh một mình đờ đẫn trong phòng khách.

Chiếc gạt tàn đó lẽ nào có ý nghĩa như thế với anh ấy sao?

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thiên Kỳ nhìn mình xa lạ như thế, xa lạ đến người ta hoảng sợ.

Lam Ninh thất thểu ngồi trên sopha, cảm thấy mình thật sự làm sai một việc gì đó rất quan trọng.

Đêm khuya

Dưới ánh đèn, Lam Ninh vẫn nỗ lực ghép lại những mảnh vỡ đó, đã là hai giờ sáng rồi.

Cuối cùng, cô cũng ghép được chiếc gạt tàn đó, cùng kep cường lực gắn lại.

Mặc dù ghép được rồi, nhưng trên thân chiếc gạt tàn đó vẫn không che giấu được vết nứt.

Vừa ghép, Lam Ninh vừa lẩm bẩm nói trong lòng: “ Xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ, tôi thật sự không cố ý, chiếc gạt tàn này rất quan trọng đối với anh, tôi nhất định sẽ ghép lại.”

Cô ấy ngồi ghép tỉ mỉ, mắt cũng hoa cả lên.

Có điều may là ghép xong rồi.

Cô ấy ôm chiếc gạt tàn đó, ngủ thiếp đi.

Khi Dạ Thiên Kỳ dậy đi vệ sinh, phát hiện trong phòng khách có ánh đèn.

Anh ấy xuống lầu, nhìn thấy Lam Ninh đã ghép những mảnh vỡ đó thành chiếc gạt tàn hoàn chỉnh, còn cô ấy bò nhoài ra bàn trà mà ngủ.

Trong lòng Dạ Thiên Kỳ lập tức có cảm giác áy náy trào dâng.

Nhìn chiếc gạt tàn đầy vết chằng chịt đó, lại nhìn Lam Ninh bò nhoài trên bàn trà ngủ.

Mình có phải hơi....quá đáng với cô ấy..

Mình luôn sống chết giữ lại tình yêu của quá khứ đó, không biết đó có thể được gọi là tình yêu không?”

Thật sự không nên mắng cô ấy.

“ Lam Ninh, cô về giường ngủ đi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Nhưng Lam Ninh vẫn chìm trong giấc ngủ.

Khóe miệng còn chảy nước dãi ra.

“ Nha đầu này.” Dạ Thiên Kỳ dịu dàng nói.

Anh ấy gập lưng bế nha đầu này lên, đi thẳng lên lầu, đặt cô ấy lên giường.

“ Xin lỗi, Lam Ninh, tôi không nên mắng cô, thực ra, chiếc gạt tàn đó nên vỡ từ lâu rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lam Ninh nằm trên gối, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó, Dạ Thiên Kỳ không kìm được nhẹ thở dài, đắp chăn lên cho Lam Ninh, sau đó, quay người ra khỏi phòng Lam Ninh.

Quay lại phòng khách, anh ấy cầm chiếc gạt tàn Lam Ninh đã gắn lại, nhìn thức vết rạn của nó, có thể tưởng tượng ra, cô ấy phải tốn bao công sức, mới gắn lại được như thế?

Lam Ninh, xin lỗi.

Tôi không phải cố ý bực tức với cô. Chỉ là......tôi không kiềm chế được cáu giận, thực ra, cô làm gì sai chứ? Nếu nói sai, nên nói tôi sai nhiều hơn phải không?

Anh ấy đặt chiếc gạt tàn đó cho vào ngăn kéo khóa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.