Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 264: Chương 264: Cho sét đánh chết gã này đi




Ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt lên mặt anh ta, tôi không thể không thừa nhận, tên Dạ Thiên Kỳ này, khi cười lên, thật sự có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, thật sự giống như một bức tranh đẹp vậy.

Ôi, giờ tôi mới biết, “ Đẹp nghiêng nước nghiêng thành” cũng có thể dùng để miêu tả dung mạo người đàn ông.

Tôi nhẹ thở dài, cãi nhau với tên không biết xấu hổ Dạ Thiên Kỳ này, có lẽ không cãi thắng được, nếu cãi nhau tiếp, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa.

Lúc này, tại vì đèn đỏ nên xe của Dạ Thiên Kỳ dừng lại, tôi phát hiện hầu như người ở trong những chiếc xe bên cạnh đều tò mò nhìn chiếc xe này, mặc dù, bọn họ không thể nhìn rõ ràng bên trong xe là chúng tôi, nhưng, tôi có thể nhìn thấy bọn họ và biểu cảm trên mặt của bọn họ.

“ Ôi, bao nhiêu ánh mắt mỗi người một vẻ.” Tôi không kìm được thở dài một tiếng.

Dạ Thiên Kỳ cũng quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ đố kị hận đó.

Anh ta chẳng thèm để ý cười phá lên.

Tôi trừng mắt lườm anh ta, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng tôi vừa vui mừng vừa chán ghét. Bắt đầu từ khi nào.........tôi trở nên hư vinh thế này chứ.

Đặc biệt là vừa đúng lúc một chiếc xe bus dừng ở bên phải chiếc Maserati, tôi nhìn thấy những người trong chiếc xe đó đều nhìn sang chúng tôi với biểu cảm ngưỡng mộ, tôi biết bọn họ đang nghĩ người con gái trong chiếc xe sang đó thật hạnh phúc, thật khiến người khác ngưỡng mộ, không sai, mỗi lần ngồi trên xe của Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ, tôi đều cảm thấy lòng hư vinh và tự hào của mình lên đến cao nhất, thậm chí rất khó tưởng tượng được sau này tôi phải làm thế nào?

Người con gái quen được ngồi xe sang như tôi, liệu có thể chấp nhận một người chồng bình thường hàng ngày chen chân đi xe bus và ngồi tàu điện ngầm đi mua thức ăn không?

Đây là một thói quen rất không tốt?

Tôi không kìm được trong lòng than tiếng thở dài.

Cứ như thế, chúng tôi rất nhanh đã đến khách sạn Kempinski sang trọng bậc nhất của thành phố S. Đây là khách sạn cấp 5 sao, trang hoàng hết sức xa hoa, còn chưa vào cửa, chỉ nhìn thấy nhân viên gác cửa mặc đồng phục đỏ kính cẩn cúi đầu mỉm cười chào chúng tôi.

“ Chào anh, chào chị, xin mời vào!” Nhân viên lễ tân cười nói.

Tôi và Dạ Thiên Kỳ mỉm cười chào lại nhân viên gác cửa đó, sau đó đi vào đại sảnh của khách sạn to đẹp đó.

“ Dạ Thiên Kỳ, đây là khách sạn sang nhất của thành phố này rồi, anh xem có được không?” Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.

“ Cũng tạm được!” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày lại, tôi biết anh ta không phải rất hài lòng, nhưng có thể chịu đựng được.

Vậy thì tôi cũng không còn cách nào nữa, đây đã là khách sạn cấp 5 sao rồi, anh không hài lòng tôi biết đi đâu tìm khách sạn cấp 6 cho anh chứ?

Anh cố mà nhẫn nhịn đi!

Tôi kéo Dạ Thiên Kỳ đi đến trước quầy lễ tân của khách sạn, cô gái lễ tân xinh đẹp mặc bộ đồng phục đứng đắn kính cẩn mỉm cười chào hỏi: “ Chào ngài, chào cô!”

“ Chào buổi sáng”, tôi gần như dính cả người sát vào quầy lễ tân, mắt chớp chớp nói với cô nhân viên lễ tân: “ Xin hỏi, phòng tổng thống bao nhiêu tiền ạ?”

Tôi biết Dạ Thiên Kỳ đã rất không hài lòng về đẳng cấp của khách sạn này, nếu không đặt cho anh ta phòng tổng thống, có lẽ anh ta chịu không nổi, ôi, chẳng dễ dàng gì để phục vụ người có tiền.

Nhưng bạn nói anh ta khó phục vụ không? Anh ta lại đồng ý ở căn phòng trọ mà tôi thuê bé như cái bể cá nhà anh ta vậy.

Cô nhân viên lễ tân đó cười nhìn tôi và Dạ Thiên Kỳ: “ Phòng tổng thống một tối hết một vạn ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.”

Ôi trời đất ơi! Đắt thế sao?

Tôi nhìn Dạ Thiên kỳ, thằng cha chết tiệt này!

“ Ồ, vậy phiền cô đặt giúp tôi một phòng.” Tôi vội vàng nói.

“ Cô quyết định đặt phòng tổng thống sao?” Cô nhân viên lễ tân đó nhìn tôi ăn mặc quần áo bình thường, lại nhìn nhìn Dạ Thiên Kỳ đứng đằng sau tôi.

“ Vâng, phiền cô đặt giúp tôi phòng tổng thống.” Tôi thay Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Xin hỏi ngài và cô đây muốn đặt phòng mấy ngày?” Nhân viên lễ tân cười nói.

“ Sáu tháng.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, anh ta rút ví tiền từ trong túi quần ra, đưa chiếc thẻ sáng lấp lánh màu vàng kim đưa cho cô nhân viên lễ tân.

“ Sáu tháng?” Tôi suýt chút nữa bị doạ cho nhảy lên, “ Tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh muốn thường trú ở đây à?”

“ Đúng thế,” Dạ Thiên Kỳ rất tự nhiên nói, “ Anh đã nói rồi, anh phải đợi em, hơn nữa anh vượt đường xá xa xôi đến đây, đặt phòng ngắn ngày sao mà được chứ? Trừ phi được ở nhà em. Vậy thì anh tiết kiệm được tiền rồi.”

“ Vậy thì anh tự mà đặt đi,” Tôi nghiến răng nói. Thật là một tên tiêu tiền như nước, một buổi tối gần 1 vạn 4 nghìn tệ, tiền phòng 6 tháng, ôi........ tôi có thể mua được căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách cực kỳ đẹp.

Ông trời ơi, tại sao ông lại không mở mắt ra chứ? Mau cho sấm sét đánh chết thằng cha này đi!

Lãng phí tiền của như thế, thật là đáng tội chết.

Tôi không kìm được khi trước mắt có kẻ tiêu tiền những tận 10 con số.

“ Em có tin chúa không?” Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, chớp mắt nói.

“ Ôi, sau khi tôi gặp kiểu người như anh và Lạc Mộ Thâm, tôi không tin cũng phải tin, không kể tin chúa, kể cả thần tiên nước ngoài, quan âm bồ tát, thánh mẹ Maria, tôi cũng phải tin, sau này tôi mỗi ngày phải châm ba nén nhang, sớm tối bái Phật, chính là vì kiếp sau tôi có thể đầu thai tốt, sau đó tôi cũng có thể giống như các anh, tiêu tiền như nước.” Tôi lạnh lùng nói, giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm.

“ ôi, sao trong lời nói mang đầy vẻ chua xót vậy?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Sao thế? Em đố kị à?”

“ Chẳng phải là đố kị, tôi là ngưỡng mộ đố kị hận ấy!” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Ôi, anh nói em Nhuỵ Nhuỵ yêu quý của anh, em đừng nhìn tình hình bây giờ, bọn anh bây giờ xem ra là rất có tiền, sao em không nghĩ anh trước đây, à không, kiếp trước anh làm biết bao nhiêu việc tốt? Có lẽ kiếp trước của anh đặc biệt lương thiện đặc biệt có lòng tốt, mỗi ngày đều xây cầu sửa đường, nấu cháo cho người nghèo, cho nên, anh mới có xuất thân như thế này, mới có thể gặp được em, cả đời này anh làm gì cũng phải vì sự nghiệp từ thiện, cũng là để kiếp sau anh có thể đầu thai tốt, còn có thể gặp được em.”

Anh ta nói cứ như thật vậy.

Mặt tôi chẳng biểu cảm nhìn anh ta: “ Ý anh là nói tôi kiếp trước không làm việc tốt phải không?”

Dạ Thiên Kỳ tỏ ra vô tội nói: “ Anh không nói em kiếp trước không làm việc tốt? Em cũng là rất tuỵet, cho nên mới gặp được bố mẹ tốt, mới gặp được anh!”

Tôi chẳng biết nói gì nhìn anh ta, lại lần nữa vì cái bản mặt dày của anh ta mà buồn nôn.

“ Nhuỵ Nhuỵ, lẽ nào em không cảm thấy em gặp anh là việc rất hạnh phúc sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đúng thế, hạnh phúc quá hạnh phúc quá, tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.” Tôi gặp được Dạ Thiếu Gia, thật sự là hạnh phúc lớn nhất của tôi.”

“ Coi như em tỉnh ngộ sớm.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi lườn hắn ta, Dạ Thiên Kỳ cười lúc đó, khiến ba bốn cô nhân viên lễ tân đều đờ đẫn nhìn, bọn họ thực ra làm việc trong khách sạn cao sang này, cũng coi như hiểu sâu biết rộng, bọn họ gặp bao nhiêu người có tiền chứ? Nhưng bây giờ, bọn họ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, vẫn bị nụ cười mê người đó của Dạ Thiên Kỳ hớp hồn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.