Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 180: Chương 180: Choáng rồi




Thực sự tôi rất muốn cười, sau khi trượt tuyết xong được ngâm mình trong nước nóng thì đúng là một việc không phải ai cũng được như thế trong cuộc đời của mình.

Đương nhiên, nếu như không đi cùng Lạc Mộ Thâm, thì có lẽ tôi chẳng bao giờ được hưởng một chế độ phục vụ tuyệt vời như thế này.

Vì thế, tuy rất ghét gã đó, nhưng tôi cũng không thể không cảm ơn anh ta đã đưa tôi đi mở rộng tầm mắt, tận hưởng sự phồng hoa của thế giới rộng lớn.

Tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo, thả mình vào trong bồn nước ấm, bồn nước ấm đó, giống như đôi bàn tay nhẹ nhàng ấm áp của mẹ, từ từ xoa vào làn da của tôi, làm cho tôi cảm thấy những mệt mỏi buồn phiền đã hòa tan vào hơi ấm của nước, bốc hơi rồi tan biến.Thật thoải mái và dễ chịu.

Cho dù là như thế, nhưng tôi vẫn không thể tự chủ được suy nghĩ của mình, tôi lại nhớ về Lạc Mộ Thâm, gã giám đốc nội tâm khó đoán, lời nói thì cay nghiệt đó, rồi tôi lại nhớ tới Tần Á Á, cô gái minh tinh mặt hoa da phấn đó....

Lòng tôi lại nặng trĩu, phải, tôi lấy cái gì để so sánh với Tần Á Á đây ? Người ta là một người nổi tiếng, còn tôi, chỉ là một cô thư ký mà thôi.

Bây giờ tôi đang có được sự chăm sóc chỉ bảo của Lạc Mộ Thâm, nên mới vui vẻ ở bên cạnh anh ta, nhưng những ngày tháng như thế này, sẽ duy trì được trong bao lâu nữa đây ?

Tôi lại nhớ lại lúc Lạc Mộ Thâm trách mắng tôi ở bãi trượt tuyết : “ Tô Tư Nhụy, cô sợ không ai lấy cô thế à ? Đến ma tây cũng muốn, chỉ cần là đàn ông thì phản ứng lại liền, cô muốn sinh ra một đứa bé có dòng máu lai à ?”

Tôi khẽ mấp máy miệng, tại sao anh ta luôn coi thường tôi như vậy ?

Lúc này, tôi cảm thấy đầu mình hơi choáng, thực ra nguyên nhân đói bụng chính là nguyên cớ làm tôi bị như thế này, vì thế mọi người à, đói thì đừng tắm, no thì đừng cắt tóc nhé!

Tôi có cảm giác trước mặt mình như có hàng ngàn ngôi sao đang nhảy múa loạn xạ, não bộ dường như đã không còn nghe theo sự không chế của tôi nữa, tôi muốn đứng dậy khỏi bồn nước nóng, nhưng cử động, thì lại xiêu vẹo ngả xuống bồn nước, tôi như lịm đi.

Nói hoàn toàn bị ngất đi thì cũng không đúng, tôi vẫn thấy mình còn có thể tư duy được một chút. Tôi biết trong lòng mình lúc này rất lo lắng, bởi vì tôi rất muốn đứng dậy, nhưng toàn thân thì vô cùng yếu ớt, không có một chút sức lực nào.

Cứu mạng với, cứu với !

Tôi muốn hét lên cầu cứu, nhưng lại chẳng thể nói được một lời.

Lạc Mộ Thâm bọn họ đang vui vẻ ăn uống ngoài kia, cũng có thể sau khi ăn tối xong sẽ về phòng thể dục một chút, ai có thể quản anh ta được chứ ?

Tôi dường như muốn khóc thét lên, liệu tôi có nằm chết ở cái bồn nước này không ?

Tôi nghĩ mơ hồ.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng chuông gọi cửa của phòng tôi kêu lên, có người đến rồi ?

Sau đó tôi nghe thấy giọng của Lạc Mộ Thâm, lúc đó giọng của anh ta nghe ngọt ngào hơn, chứ không hề khó nghe chút nào : “ Đầu lợn, cô đang làm gì thế ?”

Tôi muốn nói : “ Anh Đại Thâm, cứu tôi, tôi bị choáng nên ngã trong bồn tắm đây.”

Nhưng tôi chỉ có thể nằm im như một chú cá trên sa mạc, chỉ lúng búng trong miệng mà không thể phát ra thành lời.

Lạc Mộ Thâm lại gõ cửa thêm hai lần nữa, tôi nghe thấy giọng anh ta nặng hơn : “ Người như cô thật khó tính quá đấy, đúng, đúng là một bà lão khó tính, chỉ nói cô mấy câu mà cô đã không chịu được, người nước ngoài cô không hiểu họ, cô có biết đó là người thế nào không ? Nhỡ đâu họ bị bệnh AIDS thì sao hả....”

Nếu như tôi không bị choáng, tôi chỉ muốn đứng phắt dậy lao ra mở cửa, rồi quát thẳng vào mặt anh ta : Anh mới là người mắc bệnh AIDS đấy, cả nhà anh đều mắc AIDS....

“ Cô là thư ký của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho cô.” Lạc Mộ Thâm vẫn đứng ngoài nói.

Tôi lặng im nghe rõ từng lời anh ta nói.

Nhưng tôi vẫn không thể cử động, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ hơn.

“ Nhụy Tử, đầu lợn, mau mở cửa đi, không phải là cô thích ăn Tiramisu sao ? Tôi đã cử người mua cho cô một ít rồi, chính là vị socola mà cô thích ăn đấy.” Giọng của Lạc Mộ Thâm tôi nghe như từ ngoài không gian truyền vào.

Tiramisu....

Vị socola....

Trong tình thế như thế này, trong lúc tôi như sắp bị ngất lịm đi, tôi vẫn không quên nuốt một ngụm nước miếng to. Thèm quá đi mất.

Sau đó, tôi bắt đầu ngả dần đầu xuống, cuối cùng tôi đã lịm đi thật rồi.

Trong mơ hồ, tôi vẫn nghe thấy từng hồi chuông lớn, rồi sau đó cửa đã được mở ra, rồi hàng loạt giọng nói hỗn tạp của ai đó vang lên, sau đó tôi thấy mình được ai đó bế dậy, sau đó....

Suy nghĩ cuối cùng của tôi là : Ôi trời ơi, tôi chẳng có mảnh vải nào trên người cả.

Sau đó, tôi chẳng còn biết gì nữa.

Khi tôi tỉnh lại, thấy xung quanh có mấy cái đầu chụm lại, cùng nhau trố mắt nhìn tôi.

Tôi cố gắng mở to đôi mắt của mình ra, thấy Lạc Mộ Thâm Phương Trạch Vũ bọn họ, đương nhiên còn có cả Tần Á Á và mấy cô gái kia, trên mặt Tần Á Á thấy tỏ ra vô cùng quan tâm lo lắng cho tôi.

Suy nghĩ lại quay lại trong đầu tôi, tôi nhớ ra trong lúc tôi ngâm mình trong bồn tắm, tôi đã bị ngất đi, và thế là, Lạc Mộ Thâm đã phá cửa lao vào cứu tôi, bế tôi ra khỏi đó ? Hay là chạy đến lễ tân mượn thẻ phòng để mở ?

Trời ơi, mẹ ơi, bà ơi, tôi đã bị gã này nhìn thấy hết rồi sao ?

Tôi liền vội nhìn người mình, thì đã thấy tôi đang được mặc một tấm vải trắng rất mềm mại và dễ chịu.

“ Yên tâm đi, là tôi nhắm mắt quấn khăn cho cô đấy.” Lạc Mộ Thâm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói.

Tôi đây mới phải thở dài.

“ Nhưng bọn anh nhìn thấy hết rồi, Nhụy Tử đúng là hoàn hảo.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ A ?” Mặt tôi lập tức nóng ran.

“ Đúng đấy, đúng đấy, anh cũng nhìn thấy rồi.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

Tôi lại muốn ngất tiếp rồi.

Tôi bị bọn họ nhìn thấy hết rồi sao ?

Nhìn mấy khuôn mặt đẹp trai kia, thực sự tôi chỉ muốn cầm chiếc kéo móc hết mắt của bọn họ ra.

“ Cô đừng có nghe bọn họ nói linh tinh, nếu như bọn họ nhìn thấy, tôi sẽ giúp cô moi mắt của họ ra.” Lạc Mộ Thâm mặt nặng trịch nói.

“ Nhụy Tử, thực sự bọn anh chưa nhìn thấy gì cả đâu.” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên nói như đang mếu.

Bọn họ lại sợ Lạc Mộ Thâm à !

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, vẫn không quên giữ chặt lấy chiếc khăn đang quấn trên người : “ Anh Đại Thâm, cảm ơn các anh đã cứu tôi.”

Tôi dường như đã quên đi tất cả những câu nói chiều nay anh ta dành cho tôi.

Tất cả đã tan biến như một làn mây.

Nhưng Lạc Mộ Thâm mặt vẫn nặng trịch : “ Không ăn no đã đi tắm, không bị ngất lịm đi như thế mới lạ. Sao giống trẻ con quá đấy, chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả ?”

“ Tôi...Tôi không ăn được mấy đồ ăn tây đó, thực sự không hề muốn ăn chút nào.” Tôi đau khổ nói.

Tôi nhìn cái món bò bittet vẫn còn máu đó là tôi đã sợ chết khiếp rồi.

Lạc Mộ Thâm lại thởi dài, anh ta quay lại, đưa một chiếc đĩa về phía tôi, tôi nhìn, thì ra đó là một miếng bánh Tiramisu vị socola rất to.

Nước miếng của tôi như muốn trào ra ngay lúc này.

“ Đây là cho tôi sao ? “ Mặt tôi vui mừng nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Đây là Lạc Mộ Thâm gửi mua từ Nga về đó.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ Nhụy Tử, em xem, anh Đại Thâm của em yêu thương em như thế còn gì, ăn đi.”

Tôi không còn nhịn được nữa, chỉ trong một loáng đã ăn hết sạch đĩa bánh to đó, cứ như là tôi bị bỏ đói đến mấy ngày chưa được ăn gì vậy.

Tôi ăn hùng hục, dường như còn làm cho mấy người xung quanh cũng phải sợ.

Tôi đói lắm rồi, nhất là lại nhìn thấy loại bánh vị socola mà tôi thích, liệu tôi có nhịn được không chứ ?

Chưa tới năm phút, tôi đã ăn hết sạch, tôi tin là mình đã làm mấy người đẹp kia sợ chết khiếp rồi.

Bọn họ chắc chắn không bao giờ dám ăn đồ ngọt.

Tôi vừa xoa bụng vừa đặt chiếc đĩa lên chiếc bàn ở đầu giường, trong mắt chứa đầy vẻ biết ơn : “ Cảm ơn anh Đại Thâm.”

Lạc Mộ Thâm gật gật đầu : “ Ăn no rồi, trong người vẫn chưa thấy thoải mái sao ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.