Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 475: Chương 475: Chúng ta kết hôn nhé




“ woa, không chịu được nữa rồi, thật sự quá cảm động, tại sao lại không có người con gái nào khiến mình cũng thích như thế chứ, nếu như cũng có một người, mình khẳng định có thể biểu lộ còn lãng mạn hơn như thế, tin mình đi, công lực lãng mạn của mình còn mạnh hơn Đại Thâm.” Phương Trạch Vũ dụi mắt nói.

“ Đúng thế, mình cũng chưa gặp được người con gái nào khiến mình yêu nhất, nếu như mình gặp mình nhất định sẽ đưa cô ấy đi biển tình yêu, cõng cô ấy đi tìm sò sao đẹp hơn. Mình chắc chắn sẽ nhặt được viên sò sao đẹp hơn to hơn của Đại Thâm.” Tần Hạo Nhiên cũng thờ hài nói.

Lương Cẩn Hàn không nói gì, mắt long lanh nhìn tôi và Lạc Mộ Thâm.

Nhụy Tử, anh đã từng nghĩ, cả đời anh sẽ không có người con gái nào làm anh thích, tại vì anh cảm thấy ông trời là công bằng, cho em thế này thì không thể cho em thế kia, còn anh là may mắn trong mắt mọi người, anh có nhiều thứ mà người khác không có, cho nên khi anh không có tình thân, anh cảm thấy đó là điều bình thường, nhưng anh không khờ rằng, mặc dù anh không có tình thân khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng anh có tình yêu và tình bạn khiến mọi người ngưỡng mộ, anh thật sự rất hài lòng.......anh cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất thiên hạ, anh thậm chí không để tâm bố và anh của anh đối với anh thế nào, bởi vì anh cảm thấy, họ đối với anh càng khắc nghiệt tàn khốc, có phải tình yêu và tình bạn của anh càng hạnh phúc ngọt ngào không?”

“ Đại Thâm, cậu thật là xấu xa? Cậu giãi bày tình cảm thế làm gì chứ? Thật là.” Phương Trạch Vũ dùng tay lau nước mắt. “Cậu khiến con người sắt đã như mình phải khóc có phải không? Thật là. Ghét chết đi được. Mình ghét nhất biị dạng nước mắt nước mũi, thật tổn hại hình tượng của mình.”

“ Đúng thế, sau khi thằng cha này ở bên cạnh Nhụy Tử, thì trở nên rất kích động, còn bắt bọn mình phối hợp, thật là, mình cũng cảm động sắp khóc rồi.” Tần Hạo Nhiên cũng nói, anh ấy quay đầu nhìn Lương Cẩn Hàn, “ Có phải không Cẩn Hàn? A.....!”

Anh ấy “a” một tiếng, giống như quay đầu nhìn thấy không phải Lương Cẩn hàn, mà là một con ma nữ mặt đầu máu vậy.

Chúng tôi đều bị anh ấy dọa cho, thằng cha này tự dưng giật mình hét lên như thế làm gì chứ?

Nhưng đợi chúng tôi cùng ngoảnh về phía Lương Cẩn Hàn, chúng tôi điều hiểu tại sao Tần Hạo Nhiên lại ngạc nhiên như thế.

Tại vì chúng tôi chưa bao giờ nghĩ Lương Cẩn hàn lạnh lùng vô tình như thế, Lương Cẩn Hàn giết người không chớp mắt như thế, lại khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Một câu để hình dung, Lương Cẩn Hàn khóc đến nỗi giống như là người sướt mướt vậy.

Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy thằng cha này thích khóc như thế.

“ Uhưm....cậu nhìn thấy Lương Cẩn Hàn khóc bao giờ chưa?” Tần Hạo Nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, rồi lại nhìn Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ trợn mắt lắc lắc đầu.

“ Mình nhìn thấy, hồi 6 tuổi, cậu ấy lái trộm xe của bố cậu ấy, bị bố cậu ấy phát hiện, treo lên cây dùng thắt lưng da đánh, lúc đó nhìn thấy cậu ấy khóc, sau này chưa thấy bao giờ.” Phương Trạch Vũ lẩm bẩm nói.

Có thể tưởng tượng, những giọt nước mắt của Lương Cẩn Hàn mới thật đáng quý biết bao.

“ Hai người.” Lương Cẩn Hàn đi đến trước mặt tôi và Lạc Mộ Thâm, dùng tay nắm chặt lấy tay tôi và Lạc Mộ Thâm, “ mình nói nếu như hai người sống không hạnh phúc, hai người đều có lỗi với nước mắt của mình. Hai người nếu như không hạnh phúc, mình sẽ dùng súng k4 xử lý hai người.”

“ cậu yên tâm, bọn mình chắc chắn sẽ hạnh phúc.” Lạc Mộ Thâm ôm tôi nói, “ Chúng mình sẽ nắm tay nhau cùng đi, đến lúc đó, chúng mình sẽ cùng nhau tổ chức lễ cưới vàng, lễ cưới kim cương........Anh sẽ thật tâm thật lòng đối tốt với Nhụy Tử cả đời, anh sẽ ở bên Nhụy Tử, không cho bất cứ ai có cơ hội, cả đời này, người phụ nữ anh yêu chỉ có một, đó chính là Tô Tư Nhụy. Anh đã không đợi được nữa, cho nên đã chọn ngày rồi, tháng sau chúng mình kết hôn nhé, anh không muốn đợi thêm nữa.”

Tôi dựa vào lòng anh ấy, hạnh phúc chảy nước mắt, gật đầu: “ Em đồng ý gả cho anh, anh Đại Thâm, chúng mình sẽ cưới nhau.”

Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi, anh ấy dùng lực ôm, dường như sợ tôi bay mất vậy.

Tôi cũng không kìm nén được mà khóc òa lên.

Thực ra, lúc này, tôi khóc rất nhiều, nhưng nước mắt của ngày hôm nay rất đặc biệt, tại vì đó là giọt nước mắt hạnh phúc.

F3 vây quanh chúng tôi cùng hát “

Anh yêu em

Yêu em

Giống như chuột yêu gạo

Dù cho có bao nhiêu gió mưa

Anh sẽ mãi bên cạnh em.....

Đoạn điệp khúc hay đó lại vang lên bên tai tôi, giọt nước mắt hạnh phúc của tôi không ngừng trào ra.

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất đời tôi, tôi hy vọng thời khắc này sẽ mãi mãi ngừng lại.

Lạc Mộ Thâm tình cảm nhìn tôi, anh ấy nghiêng đầu, khóe miệng nở ra nụ cười hết sức mê người: “ Sao thế? Vui như thế sao?”

“ Vâng. Em rất vui,” tôi khịt khịt mũi, “ Hạnh phúc quá, hạnh phúc đến, em quả thật không dám tin là thật nữa?”

Miệng nói như thế, tôi kéo lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm, cắn lên cánh tay anh ấy một cái.

“ Ya, đầu lợn thối, em cầm tinh chó à? Em tự cắn em đi!” Lạc Mộ Thâm tức lẩm bẩm hất tay ra nói.

“ Tốt quá rồi, không phải mơ, là thật, em lo lắng là đang nằm mơ, sau khi tỉnh dậy, có người nói với em: Tô tư Nhụy, đừng mơ nữa.” Tôi cười nói.

“ Em ấy à.” Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu tôi, quả thật không biết phải nói gì mới được.

Tôi cũng hơi ngại.

Lúc này, Lương Cẩn Hàn lại lấy ra một quyển sổ, nằm bò trước màn hình.

“ Cẩn Hàn, cậu đang làm gì thế?” phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên sững sờ hỏi.

“ Ôi......đừng làm phiền mình, mình phải chép lại lời bài hát Chuột yêu gạo này lại.” Lương Cẩn Hàn nói, “ Sau này học hát. Nhụy Tử, còn bài hát nào giống kiểu bài Chuột yêu gạo không? Em bảo cho anh, để anh chép lời bài hát mang về tập.”

“........” Mặt tôi như tối lại khó hiểu, Lương Cẩn Hàn lạnh lùng này, đang từ nam thần đổi thành nam bệnh nhân tâm thần nhanh quá.

“ Đương nhiên có rồi, sau này em sẽ dạy cho anh, anh Cẩn Hàn khi muốn tán gái, em sẽ làm quân sư cho anh, không giấu gì anh, em có kinh nghiệm quân sư tán gái đầy mình, đáng tiếc em lại là con gái rồi.” Tôi ra vẻ tiếc nuối nói.

“ Cũng không lãng mạn, em chụp Đại Thâm của bọn anh rồi, Đại Thâm của bọn anh bị em chụp cho đến nỗi không biết mình họ gì nữa.” Phương Trạch Vũ chớp mắt gian xảo, “ Có điều, Nhụy Tử, em cũng dạy anh nữa, tài tán gái đó của em.”

“ Đầu lợn, em ở hẳn một lớp dạy đi.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Các cậu từ từ mà học, bọn mình phải đi rồi.” Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy eo tôi, “ Mình và Nhụy Tử còn phải qua một đêm xuân sắc nữa.”

“ Đi đi đi, sao anh lại nói như thế, thật ngại quá đi. Anh là muốn tất cả mọi người biết chuyện của mình sao?” Tôi vội huých Lạc Mộ Thâm một cái thật đau.

Thằng cha này, nói như thế trước mặt f3, còn muốn tôi sau này đối diện người khác nữa không.

Nhưng Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý, anh ấy như cắp theo một bọc vải xách tôi ra khỏi quán karaoke.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.