Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 587: Chương 587: Có lẽ phải vĩnh biệt nhụy nhụy rồi




Uhm?

Là gặp phải luồng khí nén sao?

Dạ Thiên Kỳ không nói gì, Lam Ninh căng thẳng lên: “ Lẽ nào thật sự sắp gặp tai nạn máy bay rồi sao?”

“ Im cái mồm quạ của cô lại. Tai nạn cái gì mà tai nạn? Tại sao cô lại mong chờ tai nạn máy bay thế?” Dạ Thiên Kỳ dường như hận không thể bịt ngay cái miệng đỏ hồng đó lại.

Nếu không phải máy bay không thể mở cửa khoang, anh ấy chỉ muốn đạp tên trộm Lam Ninh này bay ra ngoài.

Cái gì mà tai nạn máy bay chứ? Ngồi máy bay, cô nghĩ tai nạn cái gì chứ? Cô mong chờ tai nạn máy bay thế sao?

Có lẽ máy bay trong quá trình bay gặp phải luồng không khí nén nên nghiêng ngả, chắc một lát là hết.

Dạ Thiên Kỳ khẽ nhắm mắt lại, muốn thả lỏng nghỉ ngơi.

Lúc này, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp có vẻ hoảng loạn chạy vào khoang hạng nhất, Dạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy tiếp viên hàng không nào hoảng hốt thế này. Lẽ nào, thật sự xảy ra chuyện sao? Mắt anh ấy trợn tròn lên.

“ Các vị, mời các vị mặc áo cứu sinh, động cơ máy bay của chúng ta bây giờ không biết tại sao đột nhiên lại hỏng một bộ phận, một động cơ khác dường như cũng gặp vấn đề, có lẽ chúng ta phải hạ cánh khẩn cấp bên bờ biển, mời các vị nhanh chóng mặc áo cứu sinh.” Cô tiếp viên hàng không mặc dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn không che giấu hết được vẻ hoảng loạn lo sợ.

Dạ Thiên Kỳ sững người lại, hừ, con quạ đen bên cạnh mình nói đúng rồi sao, thật sự gặp phải tai nạn máy bay?

Đúng thế, tai nạn máy bay, không giống như tai nạn xe cộ, dù cho ở trên đường cao tốc gặp phải tai nạn, cũng còn có khả năng sinh tồn, nhưng tai nạn máy bay, hiệu suất sinh tồn được bao nhiêu chứ? Tin trong lòng mọi người cũng nghĩ thế.

“ Một động cơ khác có thể kiên cố được bao lâu nữa?” Một người đàn ông hỏi, ông ta cũng đang rất hoảng loạn.

Những hành khách nữ khác đều bắt đầu khóc lóc rên rỉ lên.

“ Có lẽ trụ được không đến hai, ba phút nữa.” Cô tiếp viên hàng không nói, “ Mọi người mau mặc áo cứu sinh vào đi ạ!”

Dạ Thiên Kỳ đờ đẫn, trong lòng anh ấy cười đau khổ, không ngờ Dạ Thiên Kỳ mình cuối cùng lại chết ở tai nạn máy bay sao?

Thật sự quá buồn cười!

Trong lòng anh ấy lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy, vĩnh biệt, kiếp sau. Lại cho anh một cơ hội có được không?

Anh ấy thậm chí còn không muốn mặc áo cứu sinh, chết thì chết vậy!

“ lạch xạch” một cái, một chiếc áo cứu sinh được mặc vào người của Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Ninh ngồi bên cạnh vừa mặc áo cứu sinh vào cho mình, vừa cuống quýt nói: “ Mau mặc áo cứu sinh đi, lát nữa máy bay rơi xuống biển thì sao.”

“ Cô tự mặc đi!” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

“ Dạ thiếu gia, anh thật sự sống đủ rồi sao? Nếu như anh chết, anh có muốn cũng không được nhìn thấy người mà anh yêu nữa. Người mà anh yêu nếu như gặp phải cháy nhà, bảy năm bị ngứa, chồng ốm chết, không chừng anh còn có thể đến lượt đấy. Nhưng nếu như anh chết rồi, thì chẳng có cơ hội nào, anh không muốn gặp lại người anh yêu nữa sao?” Lam Ninh vội nói.

Vừa nhắc đến Nhụy Nhụy, trong lòng Dạ Thiên Kỳ không nói ra được cảm giác gì.

Bản thân, thật sự rất muốn gặp mặt cô ấy lần cuối.

Nếu như mình chết, vậy thì có muốn cũng không nhìn thấy người con gái mà mình yêu nhất rồi.

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ vội mặc áo cứu sinh vào.

Lúc này, loa phóng thanh trên máy bay chuyển đến giọng nói của cơ trường, giọng nói đó mặc dù cố tìm làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn nghe ra vẻ hoang mang trong đó.

Đúng thế, dù cho là cơ trưởng kinh nghiệm dày dạn, bạn cũng không thể mong chờ ông ấy lái máy bay thoát khỏi tạn nạn phải không?

“ Các vị hành khách, bây giờ máy bay của chúng ta đang gặp phải phiền phức, nhất thiết phải hạ cánh gấp bên bờ biển, mong mọi người chuẩn bị tốt, tắt dây an toàn, lát nữa máy bay hạ cánh cấp tốc, đến trên mặt biển, khi máy bay đến trên mặt biển, mọi người nhất định nhanh chóng tháo dây an toàn, từ cửa thoát hiểm của khoang máy bay, tôi đã phát đi tín hiệu cầu cứu, tin rằng sẽ có người đến cứu chúng ta nhanh nhất, hy vọng mọi người đừng bi quan, hy vọng mọi người may mắn. Nỗ lực sống sót!”

Lúc này, cô nhân viên hàng không phụ trách lại tiến đến giúp mọi người kiểm tra dây an toàn, đồng thời hướng dẫn mọi người cách tự cứu mình như thế nào.

Không khí trong khoang máy bay cực kỳ ngột ngạt, Dạ Thiên Kỳ nghe thấy rất nhiều người đang khóc, không kể phụ nữ, còn có cả đàn ông, mọi người đều biết, bọn họ đã gặp phải tai nạn máy bay, không biết hiệu suất hạ cánh an toàn cao bao nhiêu chứ?

“ Đúng là đen đủi, ngồi lần đầu ở khoang hạng nhất, lại gặp phải tai nạn máy bay, tôi đúng là đen đủi.” Lam Ninh ngồi bên cạnh Dạ Thiên Kỳ không ngừng lẩm bẩm.

Dạ Thiên Kỳ không nói gì, trong lòng chỉ thầm nghĩ: “ Nhụy Nhụy, có lẽ, chúng ta thật sự vĩnh biệt rồi.”

“ Cho anh.” Lam Ninh đưa một chiếc dĩa và một con dao dùng cơm kiểu tây cho Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên: “ Để làm gì?”

Chỉ nhìn thấy trong tay của Lam Ninh cũng cầm một con dao và một chiếc dĩa sáng lóe.

“ Vũ khí, nếu như chúng ta rơi xuống biển, cá mập vây lấy thì làm thế nào? Nếu như gặp phải cái mập, tôi sẽ ra sức đâm vào mắt nó, tôi xiên xiên xiên!” Lam Ninh cầm lấy dĩa nói.

Dạ Thiên Kỳ chán nản nhắm mắt lại, nếu như thật sự gặp phải cá mập, thì ăn luôn mình đi.

Ôi, Dạ Thiên Kỳ mình cuối cùng lại rơi vào tình huống này, thật là nực cười.

Anh ấy còn chưa kịp nghĩ kĩ, đột nhiên cảm thấy máy bay chao đảo, bắt đầu hạ cánh khẩn cấp rồi.

Mặc dù là hạ cánh khẩn cấp, nhưng chiếc máy bay đó giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Tốc độ cực kỳ nhanh.

Dạ Thiên Kỳ cúi đầu, ôm chặt đầu, anh ấy nghe thấy những hành khách trong máy bay la hét thảm thiết, Lam Ninh bên cạnh anh ấy cũng kêu không thành tiếng người nữa rồi. Xung quanh đã loạn hết lên rồi, Lam Ninh bên cạnh anh ấy cũng gào thét hoảng sợ.

Sau đó, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy máy bay giống như bị lật 180 độ vậy, sau đó lại là âm thanh va đập kịch liệt, sau đó là âm thanh chói tai vang lên, là phát nổ sao?

Dạ Thiên Kỳ biết, hạ cánh khẩn cấp, thất bại rồi.

Vĩnh biệt Nhụy Nhụy........

Đây là ý niệm cuối cùng mà Dạ Thiên Kỳ nghĩ được trước khi mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, Dạ Thiên Kỳ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bãi cát mềm.

Mình chưa chết sao?

Hay là mình đã chết rồi, bây giờ đang đến một thế giới khác?

Đây là địa ngục?

Anh ấy muốn động đậy, cơ thể đau đớn ê ẩm toàn thân.

Có thể cảm thấy đau, có lẽ chưa chết đâu?

Anh ấy gắng sức cúi đầu nhìn, phát hiện chân mình giống như gãy xương vậy, hai chân đau không thể cử động.

Các vị trí khác, cánh tay, múi mắt....đều vẫn còn.

Dạ Thiên Kỳ thật sự không nói rõ được là cảm giác gì. Ya, mình đúng là mệnh lớn, trong tai nạn máy bay, mà vẫn sống được.

Chỉ bị gãy hai chân.

Dạ Thiên Kỳ cố gắng gồng mình ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn bề, không có một ai, đây hình như là một đảo biển, khi máy bay rơi xuống biển mình bị dạt vào đảo không người này sao? những người khác đâu?

Những người khác còn sống hay chết rồi? Đều bị nhấn chìm trong nước biển rồi sao?

Đau quá, thật sự đau quá.

Dạ Thiên Kỳ gắng sức bò dậy, ngồi trên bãi cát nghỉ ngơi, anh ấy vốn dĩ mặc bộ quần áo vest thoải mái, nhưng bây giờ vì tai nạn máy bay thảm hại, có thứ để che là được rồi, còn quan tâm cái gì chứ? Hơn nữa, bây giờ ai nhìn mình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.