Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 287: Chương 287: Có những người muốn tránh cũng không được




Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt: “ Được thôi, vậy thì ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa làm việc cho anh nhé! Đúng rồi, nếu như em muốn báo đáp thì làm cho anh một bát canh mỳ cà chua trứng gà, anh rất thích ăn, gần đây luôn nhớ đến!”

Tôi nói: “ Được, tôi sẽ làm cho anh một nồi to, cho anh no chết thì thôi.”

Anh ta nói: “ Được, không phải chỉ là mỳ trứng gà thôi sao? Thế thì tôi sẽ làm cho anh đến lúc anh không thích ăn nữa thì thôi.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ vang lên, anh ta nghe điện thoại, nói vài câu, sau đó nói: “ Biết rồi. Sẽ sai người đi ngay.”

“ Có chuyện gì thế? Tôi có thể đi được không?” Tôi vội vàng nói. Tôi vừa đến công ty, vẫn nên làm chút việc mới phải.

Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lát: “ em thật sự muốn làm sao? Buổi chiều Vương Thị đưa ra gói đầu thầu, phải đi lấy ở bên đó.”

“ Thế thì tôi đi, tôi cũng quen bên Vương Thị, trước đây không ít lần đi sang bên đó.” Tôi vội vàng nói.

“ Được, lái xe của anh đi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Không cần đâu, tôi gọi xe đi, quay về sẽ báo phí là được. Xe đó của anh, tôi không dám đi.” Tôi cười nói.

“ Thế thì được”. Dạ Thiên Kỳ nhẹ nghiêng đầu, “ Em không phải sợ anh không giao việc cho em đấy chứ? Có điều, nếu như em mệt nhất định phải nói, nếu như em thật sự mệt thì anh sẽ đau lòng lắm.”

Tôi lập tức giữ vững lập trường: “ Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

.........

Tôi bắt xe đến Vương Thị.

Nhìn thấy toàn nhà cao to hùng vĩ của tập đoàn Vương Thị, trong lòng tôi không kìm được xúc động.

Tôi không phải là lần đầu tiên đến đây, mà là rất nhiều lần rồi.

Chỉ là trước đât, tôi đến dự án hoa viên Đỉnh Minh của tập đoàn Vương Thị và Lạc Thị với tư cách là người điều tiết liên lạc.

Bây giờ tôi lại trở thành người đại diện của Dạ Thị.

Tôi khẽ thở dài, thật là cuộc đời bể dâu! Ai mà biết được sau này sẽ xảy ra những gì, ai cũng không thể biết cuộc đời của mình sẽ xoay vần theo hướng nào.

Ví dụ như tôi, mấy tháng trước, tôi ra vào nơi đây với thân phận đại diện của tập đoàn Lạc Thị, là cầu nối giữa tập đoàn Lạc Thị và Vương Thị, vì dự án hoa viên Đỉnh Minh mà dốc sức.

Nhưng, tôi không ngờ rằng sau mấy tháng, tôi bây giờ lại trở thành thư ký tổng giám đốc của Dạ Thị, vì Dạ Thiên Kỳ mà làm việc, chẳng còn chút liên quan gì đến Lạc Thị nữa.

Tôi thở dài một tiếng.

Tôi đi lên đại sảnh, sau khi báo cáo với cô nhân viên lễ tân, sau khi cô nhân viên lễ tân kính cẩn làm tư thế mời tôi vào, tôi đi vào thang máy.

Lúc này, tôi phát hiện thang máy dành cho khách quý của Vương Kim Dào đang treo biển “ đang thi công sửa chữa”, mấy nhân viên sửa chữa đang chổng mông ở đó sửa thang máy.

“ Thang máy hỏng rồi sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“ Đúng thế, thưa cô, không biết mấy ngày này tại vì quá ẩm hay vì làm sao, thang máy hỏng rồi, tạm thời không thể vận hàng, chúng tôi đang sửa chữa, mời cô đi tạm thang máy dành cho nhân viên nhé!” một nhân viên sửa thang máy rất lễ phép nói.

Tôi gật gật đầu, đi thang máy bình thường cũng không vấn đề gì. Thang máy bình thường hay thang máy khách quý không phải đều là thang máy sao? Không phải giống nhau sao?

Trước cửa thang máy nhân viên có một nữ nhân viên đang chờ thang máy, tôi cũng đến đó đợi.

Đợi một lúc sau, thang máy xuống rồi, tôi đi cùng mấy người con gái đó vào trong thang máy, trong khoảnh khắc thang máy chuẩn bị đóng, tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “ Đợi chút.”

Trong thang máy lập tức có nữ nhân viên ấn vào nút mở cửa thang máy, tôi ngẩng đầu nhìn, không kìm được cảm thấy đau đầu hoa mắt, tại vì, tôi phát hiện người bước vào là Lạc Mộ Thâm.

Trong đầu tôi khoảnh khắc lúc này quanh quẩn lưỡng lự, người tôi không muốn cũng vẫn phải gặp.

Không chỉ anh ta, đằng sau anh ta còn có Trần An An.

Xem ra bọn họ là vì một vài việc của dự án hoa viên Đỉnh Mình mà cần Vương Kim Đào điều tiết cho nên mới đến.

Không ngờ chúng tôi lại cùng đi vào một thang máy.

Lạc Mộ Thâm và Trần An An cũng hiện rõ vẻ bất ngờ, không ngờ rằng lại gặp tôi ở đây.

Lạc Mộ Thâm sững người một lát, dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn tôi, còn Trần An An lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khiêu khích.

Tôi dựa sát vào góc tường, cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện với bọn họ, cũng không muốn gặp phải ánh mắt bọn họ.

Tóm lại, không muốn chạm trán một chút nào.

Nhưng không phải tôi cứ muốn là được, tại vì thang máy chỉ có chỗ đứng bé như thế, bên trong đứng hơn chục người, tôi vẫn bị Lạc mộ Thâm đứng bên cạnh, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh ta.

Tôi liếc nhìn mấy nữ nhân viên của Vương Thị đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lạc Mộ Thâm, với dáng vẻ háo sắc.

Lạc Mộ Thâm vẫn đẹp trai như trước đây, nhưng là ảo giác của tôi sao?

Tôi cảm thấy hình như anh ta gầy hơn trước rồi.

Chỉ là, đôi mắt sâu như biển vẫn mê người như thế.

“ Ôi, Nhuỵ Tử, không ngờ lại gặp cậu ở đây!” Trần An An hai tay ôm cánh tay, “ bây giờ làm ở đâu rồi?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Trần An An, trong mắt cậu ta rõ ràng hiện lên nét cười đắc ý.

Tôi nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “ Tôi bây giờ là thư ký tổng giám đốc cho Dạ Thiên Kỳ. Lần này đến, cũng là đi làm việc.”

Tôi nhìn thấy tai của Lạc Mộ Thâm khẽ động một chút, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nhìn ra phía cửa thang máy, không có bất cứ biểu hiện gì.

“ Lạc Thị sao? Công ty của Dạ Thiên Kỳ à?” Trần An An cười nói.

“ Đúng thế.” Tôi nhẹ giọng nói, mặc dù tôi không muốn nói chuyện với Trần An An, nhưng cậu ta hỏi tôi, tôi nghĩ vẫn nên trả lời một chút.

“ Nếu không tại sao nói Nhuỵ Tử của chúng ta thật có khả năng làm việc, vừa mới rời khỏi Lạc Thị, lập tức đến Dạ Thị làm, xem ra Dạ Tổng thật sự xem trọng Nhuỵ Tử rồi!” Trần An An cười nói.

Tôi chẳng thèm để ý cậu ta.

Bây giờ, tôi thật sự không muốn để ý Trần An An, nhìn thấy dáng vẻ hồ ly của cậu ta, tôi lại càng thấy lạ, tại sao trước đây tôi lại có thể trở thành bạn thân với cậu ta?

Hoặc là nói trước đây cậu ta không phải người như thế?

Vậy thì rốt cuộc cái gì đã khiến cậu ta trở thành người như bây giờ?

Hoặc là nói trước đây cậu ta chính là bộ dạng này? Chỉ là tôi luôn không phát hiện ra mà thôi, luôn coi cậu ta là một người con gái đơn thuần đáng yêu?

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Trần An An, Trần An An vội vàng ngậm miệng lại.

Trong mắt mang đầy vẻ nịnh bợ, tôi biết, cậu ta vẫn luôn muốn lấy lòng Lạc Mộ Thâm, nhưng đáng tiếc đó là, Lạc Mộ Thâm từ trước đến nay cũng chẳng thiết tha gì với cậu ta. Cậu ta trong mắt của Lạc Mộ Thâm, chỉ là một công cụ để làm việc mà thôi.

Tôi nhìn thân hình cao ta mạnh mẽ của Lạc Mộ Thâm, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, không kìm được trong lòng thở dài một tiếng.

Số phận chính là như thế này, rất nhiều người, muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Khi tôi không muốn gặp anh ta nữa, anh ta lại luôn có thể xuất hiện trước mắt tôi bất cứ lúc nào.

Có điều, bây giờ, có lẽ anh ta cũng không muốn gặp tôi chăng?

Hôm đó anh ta nhìn thấy tôi cùng Dạ Thiên Kỳ......Tôi nghĩ, anh ta đã quyết định buông tay tôi rồi.

Lạc Mộ Thâm vẫn trầm mặc đứng đó, im lặng nhìn ra cửa thang máy, tôi đột nhiên phát hiện thực ra anh ta đang nhìn vào cánh cửa thang máy sáng như gương, thông qua đó chăm chú nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.