Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 557: Chương 557: CÙNG NHAU HƯỞNG NHÉ




Vừa nói, cô bé vừa dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn Lạc Kiến Ba, vẻ chán ghét nói: “ Cô Đường, cháu đoán bác này nhất định không có bạn gái, nếu không tại sao lại đến ăn kem một mình chứ? Cô xem các chú xung quanh đều có các cô xinh đẹp đi cùng.”

Như có mấy luồng điện đen xẹt qua trước mặt Lạc Kiến Ba, hừ, từ lúc nào mình lại trở thành bi thảm trước mặt đứa trẻ con này thế này chứ? Mình mà muốn phụ nữ thì có biết bao nhiêu người nguyện ở bên?

Nhưng trong mắt đứa bé gái này, mình thật đáng thương.

Lạc Kiến Ba cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, lại bị đứa con nít vắt mũi chưa sạch phê phán xấu xa như thế.

Nếu như là trước đây, nếu như đổi thành một người khác phê phán mình, thế mình hắn ta đúng ta ăn tim gấu uống gan cọp rồi. Hắn ta không muốn sống nữa rồi.

Nhưng ở trước mặt tiểu nha đầu này, ông ấy lại không cáu giận được, ngược lại, nghe tiểu nha đầu này nói, ông ta cảm thấy hết sức thú vị.

Ông ta rất thích nói chuyện với tiểu nha đầu miệng mồm lanh lợi này.

Nghĩ đến đây, ông ta cố ý cúi người xuống, mắt nheo lên, dùng ánh mắt nguy hiểm nghiêm túc nhìn vào mắt Đóa Đóa, nhẹ nhàng nói: “ Tiểu nha đầu, tại sao cháu lườm bác?”

Đóa Đóa lại lườm lần nữa, ưỡn ngực lên, lạnh lùng nói: “ Bác không nhìn cháu, tại sao biết cháu lườm bác?”

Lạc Kiến Ba suýt chút nữa bật cười, mồm mép tiểu nha đầu này, thật là không chịu thua ai, giống ai thế không biết?

“ Bác nhìn hay không nhìn cháu, cũng biết cháu đang lườm bác.” Lạc Kiến Ba tiếp tục nói, “ Cháu xem, cháu vẫn đang lườm.”

“ Hừm, bác cũng không phải người có học vị gì, cháu nhìn bác làm gì?” Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt không vui nói, cô bé đưa bàn tay nhỏ bé làm điệu bộ chán ghét: “ Bác đi đi, chẳng có phong độ gì hết, bác mau về nhà ăn hết kem của bác đi!”

Miệng mặc dù nói như thế, nhưng mắt cô bé vẫn chăm chú nhìn vào túi kem trong tay Lạc Kiến Ba, bộ dạng rất không can tâm.

Bộ dạng đó, quả thật quá đáng yêu.

Lạc Kiến Ba nghĩ một lát, cười rồi cố tình mở chiếc hộp gói cốc kem socola đó ra, tìm một chiếc bàn ngồi xuống, cố ý dùng thìa xúc miếng vào miệng, cocola đen thơm ngon dường như dần tan xuống dạ dày rồi.

Ông ta vốn dĩ không thích ăn, nhưng hôm nay cảm thấy rất thơm ngon.

Là tại vì gặp phải công chúa bé nhỏ này sao?

Ông ta cố tình làm ra vẻ rất say mê thưởng thức, từng thìa từng thìa ăn chỗ kem đó, cảm giác vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, Đóa Đóa nhìn dáng vẻ của Lạc Kiến Ba, lập tức cảm thấy thèm không chịu được rồi.

Món kem socola mà mình thích ăn nhất!

Bị người bác đáng chết này ăn mất rồi.

Còn chọc tức mình, Đóa Đóa tức điên lên được.

Cô bé bực tức nhìn Lạc Kiến Ba, nói với Đường Linh Linh:

“ Cô Đường, cháu cảm thấy bi thương thay cho người bác tuấn tù này, cô nhìn bộ dạng đẹp trai của bác ta như thế, vậy mà lại đối xử xấu xa với một đứa bé. Cô nói xem có khí chất không chứ? Chắc chắn chẳng có người đẹp nào thích bác ta, tại vì bác ta không hiểu tâm lý phụ nữ chút nào,” Đóa Đóa bình thản nói, “ Được rồi, cháu là có khí chất của người con gái thùy mị nết na, coi như không quen biết bác ta nữa, cháu đi mua kem khác ăn. Kem socola đó cho bác ta ăn một mình đi, sau đó mồm sẽ xuất hiện đầy sâu, mẹ nói, bị sâu răng rất đau, bác sĩ sẽ cầm kìm nhổ cái răng sâu đó ra, ai ai ya ya, nghĩ đến đã sợ rồi, không có răng, ăn cái gì cũng không ngon, sau này chỉ có thể uống canh ăn mỳ mà thôi.”

Cô bé vừa nói, vừa đưa mắt liếc nhìn Lạc Kiến Ba. Lại liếc sang cốc kem socola đó.

Lạc Kiến Ba biết cô bé cố tình nói để ông ta nghe thấy.

Nha đầu thối này. Cố tình chọc tức người khác đây.

Cái cách nói chuyện này, giống ai thế?

Còn biết cách kích động người khác nữa?

Nghĩ đến đây Lạc Kiến Ba cau mày lại, hơi thấy buồn cười nhìn đứa bé gái trước mặt mình.......

Ông ta thật sự cảm thấy đứa bé gái này cực kỳ đáng yêu.

“ Được rồi, nếu như cháu nói như thế, nếu như bác không là người có học vị, thế thì thật sự xin lỗi tiểu thục nữ rồi, được thôi, thế thì để người học thức này mời tiểu thục nữ cùng ăn cốc kem socola này, cháu cảm thấy được không?” Lạc Kiến Ba cố tình hỏi, làm bộ dạng nhiệt tình.

“ A, không cần đâu, tiên sinh, ngài dùng đi ạ, tôi dẫn cô chủ đi ăn thứ khác.” Đường Linh Linh vội nói.

Lạc Kiến Ba cũng chẳng thèm để ý nhìn Đường Linh Linh, đôi mắt sâu xa của ông ta vẫn nhìn Đóa Đóa, ông ta rất nghiêm túc nói: “ Vừa nãy tiểu thục nữ phê bình người học vị rất đúng, bác cảm thấy mình nên làm một người có học thức, là một người có phong độ khí chất, cho nên, bác rất thành tâm thành ý mời tiểu công chúa cùng ăn, cháu thấy thế nào?”

Ông ta lấy một chiếc thìa nhỏ sạch sẽ xúc một nửa phần nhiều kem socola mà mình chưa động vào ra một chiếc cốc khác, sau đó cười nhìn Đóa Đóa: “ Tiểu công chúa, có thể cho bác một cơ hội hối cải được không?”

Đóa Đóa ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt sáng lạn đó của Lạc Kiến Ba, lại nhìn nhìn Đường Linh Linh, cười nói: “ Tại sao lại không được chứ? Mẹ nói, mỗi người đều có thể phạm lỗi, nhưng phạm lỗi rồi có thể sửa sai là đứa bé ngoan, cháu nghĩ bác muốn nhận sai, vậy thì là một tiểu thục nữ, nên cho bác một cơ hội có phải không? Cháu là tiểu thục nữ, cháu không thể không tha thứ, đây mới là khí chất tiểu thư khuê các, đúng không? Cô Đường, cô đi ăn kem dâu tây đi, cháu muốn cùng bác này ăn kem.”

Tiểu nha đầu lém lỉnh này.

Lạc Kiến Ba cười cười, vẫy vẫy tay Đóa Đóa, Đóa Đóa lập tức giống như một con chim yến nhanh nhẹn bay đến, Lạc Kiến Ba rất phong độ giúp cô bé giữ ghế, tiểu nha đầu nhanh chóng nhảy lên.

Ngồi ở đối diện Lạc Kiến Ba.

Đường Linh Linh không ra ngoài, mà gọi một thứ đồ uống khác ngồi ở một chiếc bàn vừa uống vừa xem chừng Đóa Đóa.

Tiểu chủ nhân có quyền lợi được kết bạn, mình chỉ cần bảo vệ an toàn của cô ấy là được rồi.

Lạc Kiến Ba ngồi đối diện với Đóa Đóa, trước mặt Đóa Đóa là cốc kem socola đang tan chảy.

Tại sao, đứa bé gái này lại khiến ông ta cảm thấy quen thuộc, nhưng tại sao lại quen đến thế, ông ta không nói ra được.

Tại sao lại có cảm giác này, cảm giác gần gũi khó tả, khiến ông ta rất muốn trêu đùa cô bé đáng yêu trước mặt này.

“ Thật sự cho cháu ăn kem này sao?” Đóa Đóa nhìn cốc kem socola đó một lát rồi mới ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lạc Kiến Ba.

Lạc Kiến Ba cười cười, gật gật đầu. Làm tư thế mời tao nhã.

“ Cảm ơn bác, thế thì cháu không khách sao nữa.” Đóa Đóa cầm lấy chiếc thìa nhỏ trên bàn, không khách sáo mà xúc một thìa to, thật ngon, bình thường trong nhà rất hạn chế mình ăn đồ ngọc, hại mình nhìn thấy kem socola này mà nước miếng cứ chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.