Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 256: Chương 256: Dạ thiên kỳ cũng đến rồi




Lần này thì tôi nghe rõ ràng rồi, giọng điệu hung hăng càn quấy đó, thật sự quá quen thuộc rồi, đây không phải Dạ Thiên Kỳ thì là ai chứ?

“ Mau xuống dưới lầu đón anh đi, anh sắp đóng thành băng rồi, Nhuỵ Nhuỵ, em không phải người tàn nhẫn như thế chứ?” giọng Dạ Thiên Kỳ ở đầu dây điện thoại bên kia giống như lưỡi và răng cũng bị đóng thành băng rồi.

“ Anh ở dưới lầu sao?” Tôi nghi ngờ hỏi, không phải chứ, thằng cha này cũng đến rồi sao?

“ Đúng thế, anh ở dưới lầu nhà em, anh sắp chết vì đóng băng rồi, mau lên, Nhuỵ Nhuỵ, anh mặc rất ít.” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói.

Tôi lập tức trợn tròn mắt, xem ra thằng cha này đến thật rồi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hôm qua là Lạc Mộ Thâm đến tìm tôi, hôm nay lại là Dạ Thiên Kỳ, tôi muốn sống một cuộc sống bình lặng mà cũng không được sao?

Tôi không kìm được trong lòng thở dài một tiếng.

“ Em mau ra đi, anh sắp đóng băng rồi,” Dạ Thiên Kỳ tiếp tục nói, “ toà nhà e ở có khoá điện tử, anh không thể vào được, cũng không thể phá vỡ ổ khoá, nếu như em không xuống, không chừng anh phá vỡ ổ khoá đấy.”

Dạ Thiên Kỳ rất thành thật nói.

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, sững sờ mất mấy giây, không nói được gì.

Khi tôi quyết định phân rõ vạch ranh giới, không kể là Lạc Mộ Thâm, đến cả Dạ Thiên Kỳ cũng thế.

Mặc dù Dạ Thiên Kỳ từ trước đến nay chưa từng làm hại tôi, nhưng tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh ta.

Tôi luôn cảm thấy anh ta vì muốn báo thù Lạc Mộ Thâm mà tiếp cận tôi, bây giờ, tôi đã đoạn tuyệt tình cảm với Lạc Mộ Thâm, nếu như Dạ Thiên Kỳ thật sự muốn thông qua tôi để báo thù Lạc Mộ Thâm, thì tôi bây giờ đối với anh ta mà nói, đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì nữa?

Nghe thấy tôi mãi không trả lời, giọng nói Dạ Thiên Kỳ càng cuống quýt hơn.

“ Nhuỵ Nhuỵ, anh thật sự không lừa em, anh thật sự ở dưới toà nhà nơi em ở, sắp đóng thành băng chết rồi, bây giờ chân tay đang run lập cập, lần này đến vì vội muốn gặp em, cho nên mặc cũng không nhiều, trên người anh chỉ có cái áo mỏng, bây giờ vẫn còn sớm thế này, người ta cũng chưa buôn bán quần áo gì, anh sắp đóng băng thành người tuyết rồi, anh đã làm gì em chứ? Em nỡ lòng để anh đóng băng chết sao?” trong giọng nói anh ta mang đầy vẻ chán nản và oán trách.

Tôi thở dài, chạy đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy có bóng người đang đứng trên tuyết nhảy lên nhảy xuống.

“ Mau xuống đi, Nhuỵ Nhuỵ, nếu không anh thật sự đạp cửa để lên đấy.” Dạ Thiên Kỳ mang vẻ mặt như muốn khóc nói.

“ Anh đợi đấy, tôi sẽ xuống.” Tôi nhẹ giọng nói.

Ôi, thằng cha này, thật sự là sao khắc tinh của tôi. Đến để hành hạ tôi đây mà.

Tôi vớ vội cái áo khoác lông vũ dày dày của tôi, mang theo mũ lông, đi đôi ủng đi tuyết vào, vội vàng đi xuống lầu.

Mở cửa ra, tôi vừa nhìn đã thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh bình minh của Dạ Thiên Kỳ.

Khuôn mặt sáng sủa đó cùng với thân thể anh ta đang run như cầy sấy, khuôn mặt bị lạnh đỏ bừng giống như được khảm nạm thêm một tầng bạc vậy.

Anh ta mặc chiếc áo khoác lông màu lông lạc đà, quần bò màu bạc trắng, đi đôi ủng cao cổ màu đen. Đứng ở đó, thật sự có thể sánh ngang với người mẫu nổi tiếng, sáng chói như thế. Mặc dù bị lạnh đóng băng giống như người tuyết vậy.

Tôi hơi đờ người ra, dùng từ ngữ mốt bây giờ mà nói, chính là vẻ đẹp vượt không gian thời gian đó!

Anh ta đứng ở đó, quả thật giống như từ trong tranh bước ra vậy.

Không, thằng cha phong độ phóng khoáng này, thật giống một bức tranh đáng để nhìn dưỡng mắt.

Dạ Thiên Kỳ, quả nhiên anh đến rồi.

Tôi chầm chậm bước về phía Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ cũng ngước mắt nhìn về phía tôi, anh ta cười cũng đi về phía tôi, nét mặt tươi cười đó thật giống như ánh bình minh sáng lạn phía cuối trời.

Nụ cười của anh ta, tin rằng dù cho bao nhiêu năm, cũng sẽ vẫn mãi trong kí ức của tôi, mỗi lần nghĩ đến vẫn sẽ tươi mới trong kí ức, thực ra, tôi thật sự rất thích nụ cười của Dạ Thiên Kỳ, nụ cười của anh ta, khiến tôi quên đi rất nhiều phiền muộn.

Có lẽ mọi người sẽ nói, đây chính giá trị của vẻ đẹp, thực ra không phải, nụ cười của anh ta, đôi mắt sáng đó, sẽ khiến cho bạn quên đi dung nhan của anh ta, chỉ nhớ tới đôi mắt sáng như ánh mặt trời vào mùa đông.

Nhìn thấy tôi, anh ta vui mừng chạy đến, một tay ôm lấy tôi, hôn chụt lấy tôi một cái vào má.

Tôi vội vàng đẩy mặt anh ta ra: “ Dạ Thiên Kỳ, anh chạy đến để tranh thủ lợi dụng à? Đừng để bà nội đây đợi trời tối sẽ giết anh, sau đó ném vào trong hố băng không?”

Dạ Thiên Kỳ cười kéo tôi rồi quan sát trái phải: “ Hì hì, anh là quá cảm động mà, tại sao em phải chạy trốn khiến anh lục khắp thế giới tìm em, đến hang chuột anh cũng xục xạo hết các ngóc ngách để tìm em.”

Tôi hầm hầm trừng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Có anh mới phải trốn trong hang chuột ấy.”

“ em không trốn trong hang chuột, em trốn ở đây làm gì? Hại anh tốn bao sức lực để tìm em.” Dạ Thiên Kỳ tức lẩm bẩm nói.

“ Anh sao quản được tôi? Tôi thích thế, tôi bảo anh phải đi tìm tôi à?” Tôi cũng hằm hằm lườm anh ta nói.

“ cho nên, anh phải trừng phạt em.” Dạ Thiên Kỳ dùng đôi găng tay da màu đen đánh vào đầu tôi.

Tôi vội vàng che đầu lại: “ Tôi nói anh Dạ Thiếu gia, anh không biết trên đầu sau gáy rất quan trọng sao? Không cẩn thận đánh chết hoặc thành tàn phế đấy. Biến thành người thực vật nằm trên giường, anh phải hầu hạ tôi ăn cơm uống nước, cho tôi đi tiểu đấy?”

Được thôi, tôi thật sự phát hiện tôi là đứa con gái thô lỗ, chẳng trách Lạc Mộ Thâm không thích tôi.

Cái tật này tôi thật sự phải sửa, một vài lời nói thô tục, tôi luôn thuận mồm mà nói, thật đáng xấu hổ.

Nhưng tôi nói thế, Dạ Thiên Kỳ cười lên: “ Được thôi, em là nhắc nhở anh, anh đánh em thành người thực vật, sau đó em nằm trên giường, anh phục vụ em ăn cơm uống nước, đi tiểu, ai ya ya, nghĩ đến đã thấy đẹp rồi, được, anh đánh cho em thành người thực vật.” Thằng cha này tưởng nói thế vậy mà làm tư thế nắm đấm đấm vào đầu tôi.

Cảm giác một đám chim từ đầu tôi bay qua, tên Dạ thiên Kỳ này, anh muốn chết phải không!

“ Đi đi đi, anh đi mà làm người thực vật.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, hầm hầm lấy chân giẫm lên ủng của Dạ Thiên Kỳ.

“ Được rồi được rồi, lần sau đi đâu nhất định sẽ bảo cho anh, nhưng đừng đánh tôi thành người thực vật, tôi vẫn còn muốn sống một cách nhẹ nhõm, thế giới này tươi đẹp như thế, không khí trong lành như thế!” Tôi giơ hai cánh tay ra, làm tư thế muốn ôm cả thế giới.

“ Coi như em thông minh, nếu như lần sau muốn chạy trốn, anh chặt gãy hai chân của em.” Dạ Thiên Kỳ uy hiếp nửa đùa nửa thật.

“ Thật là tàn nhẫn, thế giới này không biết làm sao lại dung túng cho mấy tên lưu manh các anh tung hoành khắp nơi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Dạ Thiên Kỳ cười lên, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, thật giống như hai ngôi sao sáng nhất trong dải ngân hà vậy.

Tôi không kìm được nhẹ thở dài.

Cũng là đôi mắt, nhưng mắt của Dạ thiên Kỳ giống như ngôi sao sáng, mắt của Lạc Mộ Thâm lại khiến người ta liên tưởng đến biển đại dương sâu không nhìn thấy đáy.

Vừa nghĩ đến Lạc Mộ Thâm, như có một trận gió lướt qua khiến tôi run rẩy cả người, tại sao lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm chứ?

Không phải đã nói đừng có nhớ đến anh ta rồi sao?

Thật là đáng đánh, tôi không kìm được tự vả cho mình một cái bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.