Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 83: Chương 83: Dạ tiệc trên biển




Nhưng bất luận tôi tức giận như thế nào đi nữa, tôi biết hiện tại tôi không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của gã này.Mắt tôi long sòng sọc, đang nghĩ xem phải thoát ra khỏi gã này như thế nào, tôi phải báo cảnh sát như thế nào đây ?

Tôi đút tay sâu vào túi, chuẩn bị rút điện thoại ra gọi 113, nhưng không ngờ tên lái xe Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói : “ Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát nữa, anh đã làm như thế rồi, thì tức là phía cảnh sát anh cũng có thể thu xếp được, em nghĩ cảnh sát sẽ đến giúp em sao? “

Tay cầm điện thoại của tôi buông lỏng dần, tôi thực sự vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, bất ngờ là vì, tên Dạ Thiên Kỳ này đã đoán được lúc này tôi đang nghĩ gì, phẫn nộ là vì, loại người có tiền này quan hệ quá rộng, chẳng nhẽ bọn này phạm tội cũng không có ai dám bắt chúng ?

Thật là tức điên lên được.

Tôi đang phẫn nộ, Dạ Thiên Kỳ khoan thai nói : “ Thực ra em đừng cho rằng anh là người xấu, anh chỉ là thấy nét mặt em buồn rầu, không được vui, cho nên nghĩ làm thế nào để cho em được vui lên thôi.”

Tôi như muốn chồm dậy, tôi đang đến kỳ, bụng đau, anh để tôi về nhà tôi sẽ biết ơn anh lắm được không?

Nhưng việc này có đánh chết tôi cũng không dám nói ra.

Nghĩ tới đây, tôi chỉ có thể hằm hằm lườm anh ta, mắt tôi lật đi lật lại, như muốn lòi cả hai con ngươi ra rồi.

Nhưng Dạ Thiên Kỳ chẳng thèm để ý, chỉ chú ý lái xe, chiếc xe Bugatti của anh ta như là mũi tên vừa bắn khỏi cung, tôi khó chịu lắm rồi, bụng khó chịu, lại hơi say xe, cảm giác đó, đừng nên nhắc nữa.

Về lái xe, hắn ta phóng như bay giống như Lạc Mộ Thâm vậy, anh chạy chậm chút xem có chết được không hả ?

Trong bụng tôi không ngừng chửi thầm anh ta.

“ Anh đang đi đâu đấy ? “ Tôi thấy anh ta lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, đi thẳng lên cao tốc.

“ Yên tâm, tôi sẽ không bán cô đâu. “ Dạ Thiên Kỳ quay sang nhìn tôi, cười rạng rỡ, nhưng tôi chỉ muốn cho chiếc dép vào cái mặt dày đấy.

“ Hừ.” Tôi khẽ hắng giọng.

“ Anh đưa em đi giải sầu.” Dạ Thiên Kỳ bổ sung thêm một câu, “ Tâm trạng của em sẽ khá lên thôi.”

“ Tôi vốn dĩ vẫn rất ổn, sau khi thấy anh, tâm trạng tôi mới biến thành khó chịu như thế.” Tôi tức giận nói.

“ Nhụy Nhụy, đừng nói thế nữa, em nói thế, anh thấy đau lòng lắm.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi thấy buồn nôn, không phải là vì say xe, mà là vì cái mặt dày của gã lái xe kia.

Được rồi, tôi không thoát được, đành phó mặc số phận vậy!

Nghĩ tới đây, tôi đành phải dựa vào ghế, nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi.

Khoảng hơn một giờ sau, Dại Thiên Kỳ dừng xe sát bờ biển.

Ngửi thấy mùi vị hơi mặn trong cơn gió biển, tôi khẽ mở đôi mắt.

Biển ?

Sao anh ta lại đưa tôi tới đây ?

Tôi đang thắc mắc, Dạ Thiên Kỳ bước đến gần tôi, làm tôi giật bắn người.

“ Nhìn em, giống như là con thỏ bị làm cho sợ hãi vậy, em dám ngồi trên xe của Lạc Mộ Thâm, sao lại không dám ngồi trên xe của anh ?” Dạ Thiên Kỳ vừa cười, vừa tháo dây an toàn trên người của tôi, thì ra là anh ta tháo dây an toàn trên người tôi, thế mà tôi cứ tưởng.....

Tôi hậm hực trợn mắt :“ Xe của các anh ai tôi cũng chẳng muốn ngồi lên, tôi không dám đụng vào mấy cậu ấm như các anh được chưa?”

“ Yên tâm, anh và Lạc Mộ Thâm hoàn toàn không giống nhau, anh dám bảo đảm nếu em ở bên anh, sẽ như được tắm trong gió xuân.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, đôi mắt tức giận của tôi ngẩn ra một lúc.

Dạ Thiên Kỳ tháo dây an toàn trên người tôi, kéo tay tôi, không nói câu nào dắt tôi xuống xe, tôi mới phát hiện, ở cảng biển đang đỗ rất nhiều những siêu xe, rất nhiều loại xe mà tôi không biết tên là gì, nơi đây hình như chẳng thấy chiếc Mercedes nào cả.

Đây là....

Triển lãm xe hay là gì đây ?

Nhìn về phía trước, hoành tráng thật, phía trước là một con tàu du lịch cực lớn, xa hoa tráng lệ, cờ hoa phấp phới, xung quanh còn có rất nhiều những con tàu du lịch sang trọng cỡ nhỏ, trông giống như tàu sân bay và tàu bảo vệ đang chiếm đóng vậy.

Tôi có thể nhìn thấy xa xa trên những chiếc tàu lớn, có rất nhiều những cô gái xinh đẹp gợi cảm với mái tóc dài tung bay trong gió biển.

Đây là.....Dạ tiệc trên biển hay là......Buổi tụ họp gì đó của giới thượng lưu ?

Tôi đang sững sờ, Dạ Thiên Kỳ kéo tay tôi tiến về phía con tàu du lịch sang trọng đó, ngay lập tức có người cung kính hạ cầu thang xuống cho chúng tôi bước lên, có nhiều người không ngừng chào hỏi Dạ Thiên Kỳ : “ Chào anh Dạ Thiếu Gia.”

Tôi mở to mắt, mẹ ơi, Dạ Thiếu Gia, Dạ Thiếu Gia gì chứ, tôi như muốn đẩy cái tên Dạ Thiên Kỳ này xuống biển, lôi tôi đến nơi này làm cái gì chứ ?

Gã Dạ Thiên Kỳ này cứ như là có đôi mắt nhìn xuyên thấu suy nghĩ người khác, biết trong đầu tôi nghĩ gì, anh ta cười nói với tôi : “ Yên tâm, bên trong không có những thứ gì khác, người đông thế này, anh có muốn làm gì em thì cũng chẳng làm trước hàng trăm người thế này đâu, anh đâu có lưu manh như thế.”

Tôi lúng túng nói : “ Vậy anh đưa tôi tới đây làm gì ? “

Dạ Thiên Kỳ lại với một bộ mặt thản nhiên, đáp lại tôi : “ Hay là, em muốn đi đâu? Hoặc là chẳng nhẽ em chờ đợi anh làm điều gì đó lỗ mãng với em?”

Tôi chút nữa thì lăn ra ngất, cảm giác như là hóc xương cá, thằng cha này thật biết chặn họng người khác, rõ ràng biết là anh ta ép tôi đến mà.

Tôi tức giận lườm anh ta, không nói một câu nào.

Thấy tôi không nói gì, Dạ Thiên Kỳ khẽ cầm tay tôi nói : “ Đi thôi, đi vào nào. Ngoan nào!”

Anh ta nhìn dáng vẻ của tôi lúc đó, nét mặt như muốn nũng nịu, tôi chút nữa thì quên là mình đang tức giận anh ta, có lý mà chẳng biết nói thế nào.

Lúc này thực sự tôi như bị uy hiếp rồi, đành phải theo anh ta bước vào khoang tàu của con tàu xa hoa tráng lệ đó, tôi thấy có rất nhiều những anh chàng đẹp trai, những cô gái xinh đẹp trên tay cầm cốc rượu vang Bồ Đào Nha tươi cười nói chuyện với nhau, nhưng có một điều thật lạ, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ và tôi bước tới, bọn họ ai cũng đều rất nhiệt tình, lịch sự chào Dạ Thiên Kỳ, vẫn xưng hô với cái tên Dạ Thiếu Gia, xem ra, trong những người này, Dạ Thiên Kỳ chính là nhân vậy đầu não rồi.

Đương nhiên, ánh mắt của họ nhìn tôi, cũng chứa đầy nghi hoặc, tuy tôi vẫn mặc bộ váy hồng mà Lạc Mộ Thâm chọn đó, nhưng trên mặt không có trang điểm một chút nào, mái tóc được làm trước đó giờ cũng chỉ là dùng chiếc kẹp kẹp lại cho gọn, trông rất lôi thôi.

Mà nơi đây các cô gái đều trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, mặc những bộ trang phục đầy gợi cảm, đều như tuyệt sắc giai nhân.

Mà có rất nhiều người tôi cảm thấy rất quen, nhìn dáng vẻ đều như là những diễn viên, người mẫu nổi tiếng xuất hiện trên truyền hình hay tạp chí nào đó.

Có điều, cũng không liên quan gì tới tôi ?

Tôi chỉ là bị gã kia kéo tới đây, tôi chẳng cần quan tâm mình phải trang điểm thế nào cho đẹp, hay có nể mặt anh ta hay không.

Dạ Thiên Kỳ kéo tay tôi bước vào trong, tôi mới phát hiện bên ngoài đã rất sang trọng rồi, mà bên trong còn hoành tráng hơn rất nhiều, nhìn đâu cũng lấp lánh. Những nhân viên phục vụ trẻ với bộ đồ đồng phục mặc trên người bê những món ăn điểm tâm hấp dẫn, kèm theo rượu vàng, đi đi lại lại. Cả một khoang tàu sang trọng hòa trong nền nhạc cổ điển du dương, nam, nữ, những bộ đầm, trang sức, trong mắt tôi hình thành lên thế giới vô cùng lỗng lẫy.

Đây chính là thiên đường ăn chơi trên biển, chắc là những người tới đây đều là những nhân vật đặc biệt cả.

Có lẽ, người như tôi, mang bán đi rồi, chắc cũng chẳng đủ tiền để đến đây uống một cốc rượu.

Tôi đang bồn chồn suy nghĩ, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước đến, cánh tay anh ta đang ôm sau eo một cô gái xinh đẹp gợi cảm, người đàn ông đó tuổi chắc cũng chỉ xấp xỉ Dạ Thiên Kỳ, xem ra quan hệ cũng rất thân thiết.

Anh ta đi tới rồi lấy tay đập mạnh vào vai của Dạ Thiên Kỳ, cười nói : “ Sao cậu có việc gì ? Giờ mới tới ? Tôi đợi cậu lâu lắm rồi, cứ nghĩ cậu đang bị tắc đường chưa đến.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta đeo một chiếc kính lịch lãm, trông rất hào hoa phong nhã.

Dạ Thiên Kỳ hé môi, cười trả lời : “ Trên đường có chút việc, phải dừng lại một lúc. Nhưng cũng đến kịp rồi đây.”

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn Dạ Thiên Kỳ trước, sau đó quay sang nhìn tôi từ đầu đến đến chân, trong mắt anh ta sáng lên một đường kỳ lạ, cười nói : “ Đây là.....?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.