Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 571: Chương 571: Dạy ông ta một bài học




“ Nhưng, cháu cảm thấy trong công viên vui chơi, nên có nhiều bạn nhỏ cùng chơi, cháu hy vọng cùng chơi với nhiều bạn nhỏ mới vui, nếu như cháu đến chơi mà các bạn nhỏ khác không thể đến, cháu cảm thấy không vui.” Đóa Đóa kéo kéo váy mình, nhẹ cong môi lên nói.

Cô bé này nghĩ không phải cho mình mà nghĩ cho cả các bạn nhỏ khác. Cô bé không hy vọng vì mình mà làm các bạn nhỏ khác không có cơ hội chơi.

Lạc Kiến Ba lập tức hiểu ra tấm lòng của cô bé này.

Tim ông ta giống như bị chấn động mạnh vậy, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này, ông ta chưa bao giờ thông cảm cho người khác, thông thường là mình muốn cái gì thì người khác không thể có.

Ông ta vốn là người cao ngạo, chủ nghĩa bá quyền, Lạc Kiến Ba lúc nào quan tâm đến người khác chứ?

Nhưng lúc này cô bé này, đã cho mình một bài học.

“ Đóa Đóa, bác chơi cùng cháu ở đây, cháu muốn chơi gì cũng không phải xếp hàng, như thế lẽ nào không vui sao?” Lạc Kiến Ba khẽ vuốt mồ hôi trên trán nói.

“ Cháu vẫn không vui, mẹ cháu nói, nên chia sẻ niềm vui của mình cho những người khác, như thế sẽ vui hơn gấp bội.” Đóa Đóa vẫn cong môi lên nói.

Lạc Kiến Ba không kìm được há miệng ngạc nhiên, uhm, mẹ của nha đầu này là nhà có gia giáo, rất biết cách dạy con.

“ Bác đẹp trai,” Đóa Đóa giơ bàn tay nhỏ kéo vạt áo của Lạc Kién Ba, ngẩng đầu nói, “ Bác, để các bạn nhỏ khác cùng vào công viên vui chơi nhé, cùng nhau chơi mới vui ạ.”

Tim Lạc Kiến Ba lập tức mềm theo, tiểu đáng yêu này, ai có thể từ chối được yêu cầu đáng yêu đó chứ?

Nghĩ đến đây, ông ta hạ quyết tâm.

“ Được, hạ lệnh mở công viên đi.” Ông ta bình thản ra mệnh lệnh, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Đóa Đóa.

“ Ơ?”

Trưởng quản lý công viên vẫn luôn cúi đầu giật mình ngẩng lên, khi ông ta ý thức mình không nghe sai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“ Không, không được ạ......” giọng nói của quản lý công viên run rẩy không bình thường.

“ Không được sao?”

Lạc Kiến Ba khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc qua ông ta, quản lý công viên và nhân viên xung quanh sợ hãi gần như nhảy lên.

“ Chủ tịch Lạc, đây là vì sự an toàn của hai vị mà nghĩ.” Ông ta lắp bắp nói.

Khi Lạc Kiến Ba đích thân đến khu vui chơi của mình, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, thế thì mình làm sao chịu trách nhiệm được chứ?

“ Không sao, việc khống chế an toàn mọi người vẫn theo kế hoạch mà làm, chỉ cần đừng để các du khách khác nhìn ra là được rồi. Cô bé này không thích vắng vẻ thế này.” Lạc Kiến Ba nhẹ nhàng nói.

Lạc Kiến Ba có chút không kiên nhẫn cau mày lại.

Mặc dù là như thế, có lẽ Lạc Kiến Ba đã quá quen với cuộc sống vênh mặt sai khiến này từ lâu, nhưng hôm nay ông ta lại làm ngược lại, đứa bé này thực ra dùng trái tim đơn thuần ngây thơ của trẻ con để dạy mình.

Không biết mẹ của Đóa Đóa là người thế nào? Nhìn dáng vẻ, cô ấy đã dạy dỗ Đóa Đóa rất tốt rất tốt.

“ Không sao, có bác đây.” Lạc Kiên Ba nhẹ nhàng xoa đầu của Đóa Đóa.

Sau đó, ông ta lại liếc sang nhìn quản lý công viên đang lau mồ hôi lạnh: “ Biết phải làm thế nào rồi chứ?”

“ Vâng, vâng, Chủ tịch Lạc, tôi lập tức mở cửa công viên. Để các bạn nhỏ đó được vào chơi.” Quản lý công viên vội vàng nói.

Thế là, rất nhanh, cả công viên trò chơi lại đầy các bạn nhỏ chơi đùa náo nhiệt.

Nhìn bộ dạng quản lý công viên thấp giọng run rẩy dè dặt như thế với Lạc Kiến Ba, Đóa Đóa trong lòng thực ra rất thấy lạ, tại sao bác đẹp trai lại lợi hại như thế chứ? Đến quản lý công viên trò chơi này cũng sợ bác ấy.

“ Yên tâm rồi nhé.” Lạc Kiến Ba quỳ chân xuống, ôm chặt lấy vai của Đóa Đóa, dịu dàng nói, “ Ông chủ của công viên trò chơi này bạn của bác, bác ấy đóng cửa chỉ là muốn Đóa Đóa chơi thoải mái thỏa thích mà thôi.”

Đóa Đóa chớp chớp mắt, thật sao?

“ Bác đẹp trai muốn làm, chính là muốn hài lòng tất cả ý nguyện của cháu, bác hy vọng cháu có thể vui vẻ, nguyện vọng cả cháu, bác sẽ giúp cháu thành hiện thực, có điều, nếu như Đóa Đóa cháu muốn chơi với các bạn khác, thế thì cùng nhau chơi!” Lạc Kiến Ba bình thản nói.

Lạc Kiến Ba vừa nói, vừa nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé, dẫn cô đi vòng quanh công viên.

“ Đi thôi, ở đây có bánh xe quay lớn nhất Châu Á, còn nghe nói có cả trò uốn lượn lên mây rất được chào đón. Nào, bác đẹp trai cùng chơi với cháu, có dám hay không?” Lạc Kiến Ba cười nói.

“ Dám ạ, gan cháu cực kỳ to, cháu thích bánh xe quay và ngồi xe uốn lượn lên mây.” Đóa Đóa cười nói.

“ Được, thế thì bác đẹp trai sẽ chơi bét nhè với cháu.” Lạc Kiến Ba cười nói.

“ Vạn tuế.” Đóa Đóa cười nhảy cẫng lên.

Các dự án trò chơi trong công viên Cách Lâm Kỳ Du cực kỳ nhiều, gần như khiến Đóa Đóa nhìn hoa quả mắt, nếu như không phải có Lạc Kiến Ba ở bên cạnh mình, có lẽ mình thật sự lạc đường rồi.

Tại vì vẫn còn chưa đến giữa hè, cho nên cũng không đến mức nóng như thế, ngược lại khi có gió nhẹ đến, lá trên cây xào xạc, nghe tiếng lá cây hòa lẫn tiếng gió khiến tâm trạng cực kỳ nhẹ nhõm, đồng thời bên tai không ngừng chuyển đến những âm thanh la hét phấn khích của những khách đến chơi, thật sự cực kỳ náo nhiệt.

Dựa vào những chủ đề không giống nhau của trò chơi, cả công viên được dựa theo vị trí địa lý mà phân thành những khu vực không giống nhau, còn trong những chủ đề trò chơi, các loại xe bắt đầu vận hàng, những chú hề mặc những bộ quần áo đầy màu sắc đứng ở trước cổng chủ đề trò chơi, còn đoàn diễu hành và âm nhạc vang lên khiến cả công viên trò chơi phân thành các khu mang theo nét đặc trưng riêng.

Các loại đèn đủ màu sắc sáng nhấp nháy, tạo nên quang cảnh hết sức tuyệt đẹp của công viên trò chơi.

Lúc này, Lạc Kiến Ba và Đóa Đóa hai người đang được ngồi trên xe qua núi, các khách đến chơi khác cũng sôi nổi ngồi ở các hàng trước sau của đoàn xe.

“ Đây là chiếc xe qua núi nhanh nhất trên thế giới phải không ạ?” giọng nói của Đóa Đóa hơi hồi hộp, xen lẫn sung sướng.

“ Đúng thế.” Lạc Kiến Ba cười nói.

“ Woa.......” Đóa Đóa cực hưng phấn, còn Lạc Kiến Ba kiểm tra dây an toàn cho Đóa Đóa không biết bao lần.

Khi tiếng còi vang lên, chiếc xe qua núi khởi động, chiếc xe đó như con rắn uống lượn, vòng vèo theo chữ xoay chuyển của chiếc đĩa, Đóa Đóa mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cực kỳ gan dạ, cô bé chơi cực kỳ vui thích.

Tiếng cười sung sướng vang lên khắp trời xanh.

Tâm trạng của Lạc Kiến Ba cũng bị cô bé truyền nhiễm, ông ta cảm thấy mình như được quay về tuổi nhi đồng vô lo vô nghĩ.

“ Đóa Đóa, cháu biết không, xe qua núi này, nghe nói thợ thiết kế lần đầu thiết kế ra nó, đã làm độ cao của trò chơi này lên đến 139m, tốc độ của chiếc xe tăng cao mỗi giờ lên đến 260km, thông qua những vòng vành khuyên 270 độ với độ nghiêng chếch 76 độ, có thể khiến người khác cảm thấy như mất trọng lượng vậy.”

“ Cái gì là hình vành khuyên 270 độ ạ?” Đóa Đóa trợn mắt ngạc nhiên hỏi Lạc Kiến Ba.

Lạc Kiến Ba cười xoa xao đầu Đóa Đóa: “ Cháu lớn lên rồi sẽ biết.”

Thật không ngờ, Đóa Đóa mặc dù vẫn là một đứa bé rất nhỏ, nhưng lại rất gan dạ, cô bé lại thích ngồi xe qua núi như thế, chơi xong trò xe qua núi, cô bé sung sướng mà không hề sợ hãi.

Không giống những người khác kêu gào thảm hại, cô bé sung sướng gào thét, cô bé vui vẻ khi xe qua những chỗ gập gềnh khó đi, nụ cười hồn nhiên của cô bé vang trong không trung.

Tiểu nha đầu rất thích thú, cô bé quá thích trò xe qua núi, cô bé chơi tận 7,8 lần, vẫn muốn tiếp tục xếp hàng chơi tiếp.

Tiểu nha đầu vui thích như thế, nhưng Lạc Kiến Ba xem ra lại thảm hại thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.