Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 271: Chương 271: Để anh làm đông phương bất bại đi ?




Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “ Lo lắng gì cho tôi chứ?”

“ Lo lắng em thấy anh trẻ trung đẹp trai, lịch lãm, gợi cảm, nhỡ đâu cơn háo sắc nổi lên, cưỡng hiếp anh, thực sự anh không phản kháng lại được đâu, nên biết em là một nữ hán tử có sức mạnh phi thường. Biết đâu anh bị em chiếm đoạt rồi, khi đó cả giường toàn là máu tươi trinh tiết của anh thì làm thế nào?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi thực sự không thể nói được gì nữa, chỉ muốn vả mấy cái vào mồm của thằng cha này.

Lại còn nghĩ tôi cưỡng hiếp anh ta? Thà tôi làm điều tồi tệ đó với một chú chó con hơn là với anh nhé?

Thế là, tôi tức giận trợn mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, dường như hai con người của mắt như muốn lòi ra vậy.

Dạ Thiên Kỳ cười lớn nói: “ Nhưng mà, thực ra anh cũng rất mong được bị em cưỡng hiếp đấy.”

A a a, tôi sắp phát điên lên rồi.

Phải, đối thoại nhiều với loại người này, thì hắn ta càng cợt nhả.

Thật tức chết đi được. Điều tôi có thể làm lúc này, chỉ là có thể im lặng cho mình anh ta ba hoa.

Tôi đi tới trước cửa sổ, kép tấm rèm ra nhìn cảnh tuyết đang rơi bên ngoài, dưới ánh trăng, tôi thấy tuyết rơi càng ngày càng dày, lớp tuyết phủ có thể đủ để ngập đến đùi của một người trưởng thành rồi.

Nếu tôi nhớ không sai, đây chắc chắn là trận tuyết lớn nhất của vùng đông bắc kể từ sau tết Nguyên Tiêu năm 2009.

“ Dạ Thiên Kỳ, anh may mắn đấy, tôi ở vùng đông bắc này lâu như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ được thấy một trận tuyết nào lớn như thế này đâu.” Tôi nhẹ giọng nói.

Trận tuyết lớn như thế này, ngày mai những người ra ngoài đi làm lại phải vất vả rồi.

Không thể lái xe trên đường, bọn họ phải đi bộ tới chỗ làm, thế này lại cả một đoàn người tấp nập trên đường rồi!

“ Anh xem nào,” Dạ Thiên Kỳ liền đi tới, mở rèm cửa sổ ra nhìn, anh ta cười: “ Anh nói, đây là ông trời giúp đỡ anh đấy, chính là giữ em ở lại đây, để cho chúng ta có cơ hội riêng tư bên nhau đấy.”

“ Xí, bại lộ chưa?” Tôi lạnh lùng đảo mắt nhìn anh ta, “ Nãy thì vẫn còn giả bộ oan ức, giờ thì hung hăng thế, tôi nghĩ tôi đâu dám ở lại đây, có chết tôi cũng phải đi về.”

“ Ya ya, nếu em quay về, thì trái tim anh sẽ đau lắm, em yên tâm, Nhụy Nhụy, anh đã nói anh không động đến em thì anh sẽ không động, nếu thực sự em cảm thấy không yên tâm, cũng được, cái này, em cầm lấy đi,” Anh ta rất nhanh đã cầm lấy con dao gọt hoa quả đang để trên đĩa hoa quả đưa cho tôi, nghiêm giọng nói, “ Em cầm lấy dao, em cho anh làm đông phương bất bại đi?”

Anh ta tỏ ra rất coi thường cái chết, tôi nhìn con dao trong tay, rồi lại nhìn lên khuôn mặt biểu cảm sẵn sàng hi sinh cái quý giá nhất của một người đàn ông của Dạ Thiên Kỳ, tôi không nhịn được liền bật cười.

“ Xí, lại còn Đông Phương Bất Bại nữa, Đông Phương Bất Bại người ta sau khi tự cung còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp mê hồn, nếu anh biến thành đàn bà, chắc chắn sẽ xấu như ma. Đến lúc đó chắc chắn sẽ chẳng có ai cần anh cả, anh nói xem anh còn muốn tự cung không?” Tôi không thèm nhìn anh ta hỏi.

“ Em đừng xem thường người khác như thế chứ?” Dạ Thiên Kỳ oan ức nói.

“ Anh không tin?” Tôi liền đưa tay ta kéo Dạ Thiên Kỳ tới một chiếc gương rất to, chỉ vào hình ảnh Dạ Thiên Kỳ trong gương, “ Giờ anh động não đi, nếu anh thực sự muốn biến thành phụ nữ, liệu anh có nhìn nổi không hả?”

Những lời tôi nói đều là thực lòng, tuy rằng Dạ Thiên Kỳ rất đẹp trai, rất có sức hút, nhưng anh ta cũng giống như Lạc Mộ Thâm, cả thân hình đều toát lên một vẻ đàn ông, thân hình cường tráng, cơ bắp săn chắc, những người đàn ông này đẹp trai chính là đẹp trai, đó là những nét đặc trưng của một người đàn ông, tuyệt đối không giống với sự yếu mềm của phụ nữ, nhưng chúng tôi có thể dựa vào hình dáng của Dạ Thiên Kỳ trong gương để mường tượng xem hình ảnh anh ta biến thành phụ nữ sẽ như thế nào, Dạ Thiên Kỳ đứng trước gương ngắm nghía, sau đó, suýt chút nữa thì nôn ọe rồi.

“ Mẹ ơi, nếu anh biến thành phụ nữ, đúng là sẽ xấu lắm, nếu anh nhìn thấy người phụ nữ nào như thế, chắc là anh sẽ không giữ được bình tĩnh mà lao vào giết chết người đó mất.” Dạ Thiên Kỳ sụt sịt nói.

Tôi thiếu chút nữa thì cười lên.

“ Vậy chắc anh không tự cung nữa đâu, Nhụy Nhụy, “ Dạ Thiên Kỳ kéo mạnh tay tôi, “ Anh chắc chắn sẽ không quấy rối em, em đừng khiến anh phải tự cung nhé?”

“ Trời, tôi khiến anh phải tự cung khi nào hả?” Tôi chớp chớp mắt, nhẫn nhịn không cười, không thể không công nhận, gã Dạ Thiên Kỳ này, thực sự rất đáng yêu.

“ Được rồi, được rồi, hôm nay tôi ở đây, tôi nghĩ chắc anh cũng không dám.” Tôi khẽ nói.

Ở cùng Dạ Thiên Kỳ lâu như vậy, tôi có thể nhìn ra, Dạ Thiên Kỳ đúng là một người quân tử.

“ Được, vui quá,” Dạ Thiên Kỳ vui sướng như một đứa trẻ nhảy cẫng lên vui mừng.

Lúc này, phục vụ khách sạn tới gõ cửa, đưa đồ ăn tới, tôi và Dạ Thiên Kỳ cùng ngồi vào bàn ăn thưởng thức bữa ăn.

Đồ ăn rất ngon, tôi ăn rất ngon lành: “ Nếu mà có tí rượu thì hay.”

Lời của tôi vừa dứt xong, Dạ Thiên Kỳ liền hoảng hốt đứng bật dậy, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc nói: “ Em muốn làm gì? Có phải em muốn sau khi uống rượu xong, mượn cớ say rượu, rồi sau đó làm gì anh đấy à?”

Trước mặt tôi như tối sầm lại, thằng cha này, anh vừa nói cái gì đấy?

Tôi không nhịn được liền cầm đũa đập mấy cái vào đầu Dạ Thiên Kỳ: “ Này này này, anh bị điên à, lại còn nghĩ tôi làm gì anh nữa! Tôi chẳng thèm động vào dạng người như anh làm gì cho phí sức.”

“ Anh không hấp dẫn như thế sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi không nhìn anh ta, chỉ tập trung ăn.

Ăn cơm xong, tôi và Dạ Thiên Kỳ ngồi trên ghế sopha ngoài phòng khách vừa xem vô tuyến, vừa nói chuyện với nhau.

“ Nhụy Nhụy, em có lạnh không?” Dạ Thiên Kỳ quan tâm hỏi tôi.

Tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, anh ta vừa hỏi như thế, thực sự tôi cũng cảm thấy hơi lạnh.

Tôi cứ tưởng Dạ Thiên Kỳ nói thế là muốn bật điều hòa lên, lúc này điều hòa vẫn chưa bật.

“ Ừ, cũng hơi lạnh.” Tôi ôm hai vai nói.

Dạ Thiên Kỳ đứng dậy, tôi cứ nghĩ Dạ Thiên Kỳ sẽ đi bật điều hòa, nhưng ai ngờ thằng cha này lại ôm một cái chăn bông tới cho tôi.

“ A ya ya, lạnh quá, mau ôm Nhụy Nhụy của anh vào mới được.” Dạ Thiên Kỳ cười, thuận tay cuộn chiếc chăn xung quanh người hai chúng tôi.

“ Này, sao anh không đi bật điều hòa đi, lấy chăn quấn làm gì hả?” Tôi nhăn mặt, muốn đẩy Dạ Thiên Kỳ ra, nhưng mà vừa đẩy, tôi và Dạ Thiên Kỳ dường như đã bị chiếc chăn quấn chặt lại rồi, hai người từ trên ghế sopha quấn lấy nhau lăn xuống dưới đất, chiếc chăn bông như muốn thít chặt hai chúng tôi lại với nhau.

A?

Nhất là tôi đã bị Dạ Thiên Kỳ đè lên trên người, tôi có thể cảm nhận được sự mãnh liệt của sức trẻ trong hơi thở của anh ta.

Hơi thở của anh ta như muốn quấn tôi lại, Dạ Thiên Kỳ chầm chậm tiến lại gần tôi, đôi mắt hút hồn của anh ta giống như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Lúc này, tôi bám tay lên ghế sopha, lấy hết sức để gượng dậy, nhưng đột nhiên tiếng hát của chuông điện thoại kêu lên: “ Cướp gà cướp gà cướp gà cướp gà…. Nhất thể ca….”

Tôi liền vội chui đầu ra khỏi chăn, với lấy điện thoại, trượt màn hình để nghe cuộc gọi: “ Alo…..”

Giọng nói trong điện thoại có vẻ rất mệt mỏi nói: “ Nhụy Tử…”

Tôi sững người một lúc, là Lạc Mộ Thâm.

Tại sao anh ta lại gọi điện cho tôi?

Tay tôi run lên không ngừng.

“ Lạc Mộ Thâm….” Tôi khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.