Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 402: Chương 402: Đi mua sắm cùng gian phụ




Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, điện thoại tôi vẫn cầm trong tay, tôi còn đang nghĩ anh ấy bây giờ đang họp chứ? Tại sao lại ở bên ngoài xe của tôi?

Anh ấy luôn đứng bên ngoài xe gọi điện nói chuyện với tôi sao, vậy mà tôi cũng không phát hiện ra.

Bị tên cáo già này lừa cho một vố rồi.

Tôi mở cửa xe, Lạc Mộ Thâm cười chen lên xe, lập tức ôm lấy tôi.

Anh ấy hôn lên mặt tôi, sờ sờ mó mó, ai không biết, còn tưởng rằng chúng tôi muốn làm chuyện đó trên xe ấy chứ?

“ Này, anh Đại Thâm, anh không phải đang họp ở công ty sao? Họp kiểu gì mà lại họp trên người em thế này?” Mắt tôi trợn tròn như sắp bắn ra ngoài rồi.

“ Anh đang đi kiểm tra đây, xem bây giờ bên cạnh em có người khác không? Ha ha.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Nhìn thấy anh có vui không?”

“ Đương nhiên vui rồi, em sắp bị anh dọa cho hết hồn rồi, em vừa hẹn với người ta đến đi mua đồ với em, thì anh lại đến, thế làm sao mà được chứ?” Tôi cố tình nói.

“ Ôi, em đúng là gan to đấy nhỉ? Được, để anh xem rốt cuộ ai hẹn với em, hắn ta đến anh sẽ đuổi hắn về.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Muốn dụ dỗ vợ của Lạc Mộ Thâm anh à, ăn tim gấu nuốt gan cọp sao?”

“ Thế thì anh xử lý gian phụ thế nào?” Tôi cười nói.

“ Hừ.....” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, ngón tay dài đó vuốt trên má tôi mấy cái, anh ấy không đành lòng nói, “ Kẻ gian phụ này, xử lý thế nào nhỉ? Làm chuyện đó trên giường cho đến chết thì thôi.”

Mặt của tôi lập tức đỏ bừng lên, tên háo sắc này, ba câu cũng không rời được bản tính mà.

“ Được rồi được rồi, rốt cuộc anh đến làm gì thế?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm ưỡn thẳng lưng lên, chầm chậm nói: “ Việc của công ty cũng xử lý tương đối ổn rồi, cho nên, nhớ đến em, anh bảo bọn họ tra xem em đang ở đâu, sau đó anh tìm đến, em muốn đi mua sắm, anh cùng đi với em.”

Đi mua sắm cùng tôi sao?

Tôi lập tức cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.

Nên biết, biết bao đàn ông không thích đi mua sắm của người yêu hoặc vợ của mình, mỗi lần đi mua sắm, giống như đi đày khổ sai vậy, đặc biệt là người như Lạc Mộ Thâm, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy là người có thể đi mua sắm cùng bạn gái.

Tôi nhớ ra rồi, trước đây những người bạn gái của anh ấy, kể cả kẻ đã tranh mua chiếc túi xách trong cửa hiệu với tôi là Trương Bích Đình, cô ta cũng không phải một mình đi mua đồ sao?

Nói một mình cũng không chính xác, cô ta đi cùng trợ lý của mình.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trên tivi hay báo chí xuất hiện cảnh Lạc Mộ Thâm đi mua đồ cùng một người con gái nào.

Nhưng anh ấy lại muốn đi cùng tôi.

“ Không phải chứ, Lạc Mộ Thâm, đi dạo mua đồ rất mệt, đàn ông bình thường không thích đi mua đồ. Chỉ có con gái thích, kể cả không mua gì cũng là một kiểu xả stress.” Tôi hơi do dự nói.

“ Anh biết, anh cũng không thích đi mua sắm, nhưng ở cạnh em, làm gì anh cũng thích.” Lạc Mộ Thâm cười xuống xe, đi vòng rồi lên vị trí ghế phó, hất đầu hướng về phía trước nói: “ Đi nào! Xuất phát.”

Tôi chẳng biết phải nói thế nào, thằng cha Lạc Mộ Thâm này, thật là!

Có điều, anh ấy có thể đi dạo cùng tôi, tôi thật sự rất vui.

Có mấy người đàn ông có thể thật tâm thật lòng mà đi dạo mua sắm cùng bạn gái chứ?

Nhưng tôi bây giờ thật sự rất muốn đi mua dạo, có lẽ ở trên giường nằm quá lâu, tôi cảm thấy tù túng ngột ngạt, phải vận động cấp bách.

Hoặc là nói, tôi thật sự muốn dựa vào việc mua sắm để giải tỏa nỗi lòng đè nén của tôi, để không làm khó Lạc Mộ Thâm, tôi không nói cho anh ấy biết việc Lạc Kiến Ba tìm tôi.

Tôi giấu chuyện đó mà gặm nhấm một mình trong lòng, nếu như tôi không đi mua thứ gì đó, tôi thật sự sợ mình sẽ phát điên mất.

Thực ra tôi vốn dĩ không phải người thích mua đồ lắm, tôi đã từng nói, con người tôi thực ra rất tiết kiệm căn cơ.

Lạc Mộ Thâm đương nhiên không biết nỗi khổ trong lòng tôi, anh ấy vui vẻ cùng tôi đi dạo, trong trung tâm mua sắm xa hoa nhất thành phố A, tôi mua rất nhiều quần áo túi xách gì đó, Lạc Mộ Thâm sợ tôi mệt, giành hết việc xách đồ, giống như một con bạch tuộc nhiều râu vậy.

Nhưng anh ấy vẫn không một lời oán trách, chỉ ra sức giúp tôi xách đồ, còn tôi thì chỉ luôn miệng nói mấy chữ: Mua mua mua, quẹt quẹt quẹt...... cả một ngày liền, đến nỗi trời tối còn không biết.

Triết Nhân nói đúng, mua sắm thật sự khiến tâm trạng người phụ nữ thoải mái rất nhiều!

Đây là ai nói? Bạn học cạnh phòng kí túc hồi đại học của tôi, tên là Trương Triết Nhân!

Là cậu ấy nói câu đó.

Dò sao tôi bây giờ thật sự cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.

Lạc Mộ Thâm giống như một trợ lý chỉ chăm chăm xách đồ cho tôi, chẳng mấy chốc thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, tôi nhìn thấy bắt đầu có người chỉ chỉ chỏ chỏ, thầm thì bàn luận, anh chàng đẹp trai này là ai thế?

Tại sao ánh mắt nhìn quen thế chứ?

Mặc dù bọn họ thường xuyên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm trên báo chí tivi, nhưng đó chỉ là trên báo đài, làm gì có lúc nào được nhìn thấy người thật xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ chứ?

Cho nên bọn họ chưa nhận ra ngay, nhưng vẫn có những cặp mắt tinh nhận ra, bắt đầu lớn tiếng hò reo: “ ồ, Lạc Mộ Thâm, đúng là Lạc Mộ Thâm rồi.”

Cứ gọi như thế, rồi những người khác cũng lập tức hò theo, vây quanh lấy tôi và Lạc Mộ Thâm.

Tôi nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ vui mừng đến đỏ cả mặt. Ánh mắt hâm mộ nhìn theo mỗi lần Lạc Mộ Thâm quay người: “ Ôi, đúng là Lạc Mộ Thâm sao? Đẹp trai quá.”

“ Ồ, đó là vợ tương lai của Lạc Mộ Thâm sao? Lạc Mộ Thâm vậy mà cũng xách đồ cho vợ tương lai……”

Có người lập tức trách cứ bạn trai đi bên cạnh: “ Anh xem, người ta vừa có tiền lại đẹp trai, còn quan tâm bạn gái như thế, anh xem anh!”

Còn có người thốt lên: “ Lạc Mộ Thâm, em yêu anh, dù cho thế nào em vẫn yêu anh.”

Mặt của tôi đỏ bừng lên, những người con gái thế hệ 9x này, vẫn rất bạo dạn.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm, ánh mắt lộ liễu như muốn ngấu nghiến Lạc Mộ Thâm vậy.

Đương nhiên, cũng có những ánh mắt ngưỡng mộ đố kị nhìn tôi, tôi cảm thấy mình giống như bị những ánh mắt đó dán lên quần áo vậy.

Tôi nghĩ bọn họ nhất định đang đoán, tôi không phải là người con gái xinh đẹp mỹ miều gì mà tại sao lại có thể lấy được lòng Lạc Mộ Thâm như thế, xem trọng như thế.

Đặc biệt là có rất nhiều người biết Lạc Mộ Thâm thừa nhận đang trong giai đoạn yêu đương tìm hiểu bạn gái, cho nên, bọn họ bây giờ nhìn tôi dường như sắp phát điên rồi.

Tôi vội vàng dùng tay che mặt.

Có người con gái hét lên hỏi Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Mộ Thâm, đó là bạn gái của anh phải không?”

Lạc Mộ Thâm quay đầu cười với bọn họ: “ là vợ của tôi.”

Tiếng vợ này thốt ra càng khiến tôi gần như sắp ngất đi.

Thằng cha này thật là!

Tôi hơi đỏ mặt muốn núp sau lưng của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay tôi, anh ấy khẽ nói bên tai tôi: “ Sao thế? Chúng ta sắp kết hôn rồi, người khác chẳng mấy chốc sẽ biết em là vợ anh, lẽ nào em không muốn thế sao?”

Anh ấy cười kéo tay tôi đi, rất đường hoàng tự nhiên đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Ngồi trong xe, tôi vừa vui mà cũng vừa buồn.

Lạc Mộ Thâm nói chúng tôi sắp kết hôn, nhưng, Lạc Kiến Ba vốn dĩ không thừa nhận tôi, ông ta không muốn tôi làm dâu nhà họ Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.