Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 159: Chương 159: Đi xem mặt




Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, mất kiên nhẫn nói: “ đừng có dùng ánh mắt cảm kích đó nhìn tôi được không, khiến người khác cảm thấy không thoải mái, mua mấy con gà có gì đâu? Nước ép lựu là người phụ trách nơi sản xuất biếu tôi nhưng tôi không thích uống.”

“ Thế sao? Thế thì tôi không cần cảm kích anh Đại Thâm nữa rồi? Trong lòng tôi có thể thoải mái được rồi?” Tôi nhẹ nghiêng đầu nói.

“ Cảm kích cái đầu cô ấy? Tôi ghét nhất cảm kích này nọ, tôi cũng không phải nhà từ thiện, tôi chỉ là người không muốn mất mặt, thư ký của tôi chảy nước miếng với mấy con gà đi bộ đó, tôi không muốn bị người khác cười, mới giúp cô mua gà. Tôi không phải quan tâm cô, cái này cô nên phân cho rõ ràng!” Lạc Mộ Thâm cố ý lạnh lùng nói.

“ Biết rồi biết rồi! Anh Đại Thâm mau ăn đi!” Tôi không kìm nổi đút một miếng cơm vào mồm, tên Lạc Mộ Thâm này, có phải từ nhỏ là đứa trẻ không được yêu thương chăng, lúc nào cũng đề phòng người khác như thế, đem sự quan tâm và cảm kích của người khác thành mục đích nịnh nọt.

Tôi cũng đơm cơm cho mình, ăn một thìa canh gà, thật là ngon, món canh gà này, thật sự rất tươi ngon, dường như còn ngon hơn canh gà lúc trưa.

Tôi không kìm được uống hết bát canh gà, còn ăn một cái đùi to.

Ngẩng đầu lên, phát hiện bát cơm tôi xới cho anh ta và bát canh đều sạch banh rồi, thịt gà cũng ăn rồi.

Trong lòng tôi cười thầm.

“ Ngon không?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Cũng được, không khó ăn.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhíu mày, thằng cha này, làm động tác gì cũng đẹp trai như thế.

“ Hứ.” Tôi đành chịu, thằng cha này, khen người khác thì chết được sao?

Đúng lúc này, điện thoại của tôi réo lên, tôi nhìn, là mẹ của tôi gọi tới.

Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm hất đầu nhìn tôi: “ Nghe đi, coi tôi như người tàng hình là được. Nếu như có gì bí mật, tôi có thể tránh đi.”

Tôi vội vàng nói: “ Nghe sếp nói kìa, làm gì có bí mật gì, anh cứ ngồi đó.”

“ Mẹ ạ, có việc gì thế ạ?” Tôi lập tức nghe máy, hỏi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, con đang làm gì thế?” Mẹ tôi quan tâm hỏi.

“ Mẹ, con đang ăn cơm, buổi chiều con cùng sếp đi quan sát khu vực sản xuất, quay về mua mấy con gà ngon, con hầm canh gà ăn.” Tôi cười nói.

“ Ồ, nên như thế, tự chăm sóc bản thân bồi bổ dinh dưỡg, Ôi, con một mình ở ngoài, mẹ và bố con không ở bên cạnh, thật sự khiến mẹ lo lắng quá. Con bây giờ cũng không có người yêu bên cạnh, thật sự khiến mẹ càng lo hơn.” Mẹ tôi thở dài trong điện thoại nói.

“ Mẹ, mẹ lo lắng gì chứ, tôi sống rất tốt, rất vui, sếp con cũng quan tâm chăm sóc con mà.” Tôi cười nói.

Mẹ tôi lập tức nói trong điện thoại : “ Nhuỵ Nhuỵ, mẹ nói con nghe, sếp con chăm sóc con như thế, có phải có ý gì với con không? Bây giờ đàn ông có tiền chẳng thiếu chỗ tiêu, đặc biệt là người như sếp con. Con nhất định phải tránh xa một chút.” Mẹ tôi tận tình khuyên bảo.

Giọng nói của bà rất to, điện thoại của tôi lọc âm không tốt lắm, Lạc Mộ Thâm đều nghe thấy hết, tôi nhìn sắc mặt anh ta lập tức biến thành khó coi.”

Tôi vội vàng dùng tay bịt lại điện thoại của mình, nhỏ giọng nói: “ Mẹ, con biết rồi ạ, sếp chúng con thực ra coi con như một người em gái vậy.”

“ Coi như em gái sao? Sao mẹ nghe khó tin quá? Làm gì có anh trai em gái ở đây, dù sao Nhuỵ Nhuỵ, con nhất định phải cẩn thận.” Mẹ Tôi tiếp tục mang đầy vẻ lo lắng nói.

“ Con biết rồi, con biết rồi, mẹ, con biết rồi mà. Mẹ yên tâm đi, lo lắng sẽ nhanh già, người đẹp.” Tôi cười nói, tôi chỉ sợ mẹ tôi nói câu nào đó khiến sếp Lạc Mộ Thâm của tôi tức điện, nên biết, thằng cha này rất dễ phật ý.

“ Ưh, đúng rồi, Nhuỵ Nhuỵ, hôm nay mẹ gọi điện cho con, chủ yếu là có việc này, con không phải đã chia tay với Đường Nhiên rồi sao? Cho nên mẹ rất sốt ruột, hôm nọ mẹ đi chợ mua rau đúng lúc gặp cô Tiêu, chính là cô mà trước đây ở gần nhà mình, cái cô mà vừa nhìn đã ôm con rồi, còn mua cho con kẹo que, con có nhớ không?” Mẹ tôi nói.

“ Vâng, con nhớ rồi, sao thế mẹ?” Tôi tò mò hỏi, mẹ tôi rốt cuộc là muốn nói gì thế.

“ Lâu lắm rồi không gặp cô ấy, mẹ với cô ấy nói chuyện một lúc, cô ấy nói cô ấy có cháu trai cũng tốt nghiệp đại học ở thành phố a, cùng một thành phố với con, năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Nam Khai, thật sự hết sức xuất sắc, còn là một nhân viên nhà nước nữa, cậu thanh niên đó rất tốt, lại đẹp trai, mẹ nghĩ, không nghĩ hai người các con có nếu như đến được với nhau không nữa, cho nên, mẹ đã cho số điện thoại của con cho cô Tiêu, bảo cậu thanh niên đó liên lạc với con.” Giọng mẹ tôi trong điện thoại hết sức vui mừng.

“ Mẹ, ý của mẹ là......?” Tôi hơi buồn bực nói

“ Đương nhiên là bảo con đi xem mặt rồi, có lẽ mấy ngày này cậu ấy sẽ gọi điện cho con hẹn gặp mặt, các con cứ nói chuyện tìm hiểu, nếu như có thể thành, mẹ cũng nhẹ nhõm trong lòng, cả ngày lo lắng con không người chăm sóc, ốm đau, cũng không ai bón thuốc cho con, buổi tối đạp chăn, cũng không có người đắp cho.” Giọng mẹ tôi đầy vẻ buồn phiền.

Lông mày tôi cau lại, không kìm nổi trách cứ: “ Mẹ, con còn không vội yêu đương mà! Con mới 23 tuổi.”

Giọng mẹ tôi đột nhiên cao lên: “ con không vội nhưng mẹ vội! Mẹ nói con nghe, con gái qua 25 tuổi rồi, giống như rau hoa cúc bị khô héo, không tươi ngon nữa, lúc đó chẳng dễ dàng tìm chồng tốt nữa, phải trân trọng khi còn trẻ, lấy chồng tốt nhất tìm một người chân thành ổn định, mẹ không lừa con đâu.”

Giọng mẹ tôi trong điện thoại nói một hồi, tôi đành phải trả lời đối phó, cảm thấy đầu như bị đè một cục đá nặng.

Mẹ tôi lại nói thêm hồi nữa rồi mới tắt điện thoại.

Ôi, thật khổ lòng của bố mẹ, lúc nhỏ thì lo lắng học hàng, bây giờ lại bắt đầu lo lắng việc đại sự cho con.

Khiến tôi bồn chồn đó là, Lạc Mộ Thâm ngồi đối diện đều nghe thấy hết. Tôi nhìn thấy sắc mặt anh ta cực kỳ xấu. Anh ta hằm hằm nhìn tôi.

“ Ôi, sắp đi xem mặt rồi sao?” Là ảo giác của tôi sao? Tại sao tôi lại cảm thấy trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm có gì đen tối.

“Hì hì, mẹ tôi, thực ra.......” Tôi đang định nói gì đó. Điện thoại trong tay lại vang lên.

Tôi mất kiên nhẫn nghe điện thoại: “ Con biết rồi, mẹ.”

Người ở đầu dây kia hơi sững sờ, có vẻ im một lúc, mới cẩn thận dè dặt hỏi: “ Xin hỏi là cô Tô Tư Nhuỵ phải không?”

Đó là giọng nói của một thanh niên trẻ trung. Có lẽ không quá 25 tuổi.

“ A” tôi vội vàng nói, “Ồ, tôi là Tô Tư Nhuỵ, xin hỏi anh là.....?” Tôi cảm giác tôi như đang cười lên, nét mặt cứng nhắc, cẩn thận nhìn Lạc Mộ Thâm ngồi đối diện, Lạc Mộ Thâm trùng mặt xuống, chỉ biết uống canh, không biết đang nghĩ gì.

Khuôn mặt đó, quả thật lạnh giống như cục băng vậy, khiến nhiệt độ trong phòng như bị kéo xuống mấy độ, tôi không kìm nổi rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.