Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 395: Chương 395: Đổ bệnh rồi




Lạc Mộ Thâm liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ, rẽ đám đông ra, ôm tôi đi thẳng lên xe.

Anh ấy đặt tôi ngồi trên ghế, lúc này, tôi thật sự cảm thấy rất mệt. Giống như sức lực toàn thân bị rút sạch vậy, thêm một giây nữa cũng không chịu được.

“ Nhụy Tử, em còn gắng được không?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Em vẫn chịu được, còn có thể gắng được.” Tôi yếu ớt nói.

Nhưng, trong mồm nói có thể cố gắng, thực ra tôi đã không chịu được nữa rồi, thức trắng một ngày một đêm thực ra đã làm tôi lung lay, lần này thoát được khỏi miệng cóp, tôi cảm thấy tinh thần mình nhanh chóng xuống dốc, trước mắt tôi như tối sầm, đầu óc quay cuồng, Lạc Mộ Thâm trong mắt tôi, đã biến thành hai người, đầu tôi ngật ngưỡng, giống như con thiên nga giãy chết mềm oặt mà đổ gục xuống.

“ Đầu lợn, đầu lợn.” Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi trong lòng, lớn tiếng gọi, nhưng giọng nói của anh ấy đối với tôi mà nói, giống như vượt qua bao năm ánh sáng mà truyền đến vậy, lúc ẩn lúc hiện vậy. Đầu tôi là một mảng trống rỗng.

Sau đó, đến âm thanh mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện đó tôi cũng không nghe thấy.

.....

Tôi ngửi thấy mùi nước khử độc đặc biệt đó, dần tỉnh lại. Nhìn thấy trước mắt đều là màu trắng, tim hoảng hốt, lập tức ngồi bật dậy, còn cho rằng mình vẫn đang nằm trong nhà tù.

Một bàn tay ấm áp đặt trên lưng tôi, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đó vang bên tai tôi, “ Không sao nữa rồi, em đang ở bệnh viện. Em suýt chút nữa bị sốt thành viêm phổi rồi.”

Tôi chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, “ Anh Đại Thâm......”

Lạc Mộ Thâm đỡ tôi nằm xuống, “ hôm nay em vẫn phải ở lại viện để theo dõi. Bác sĩ nói em hơi thiếu máu.”

Ký ức dần dần hiện ra, tôi thở dài một hơi, “ Em ngất đi sao?”

“ Đâu chỉ có ngất đi? Em sốt cao, người nóng giống như con vịt nướng vậy. Đã hôn mê mười mấy tiếng rồi, may là bây giờ hạ sốt rồi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, có cảm giác anh ấy đặc biệt xót xa tôi.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Lạc Mộ Thâm ấn xuống, anh ấy nhanh chóng đắp chăn cho tôi.

“ Anh chăm sóc em hơn hai mươi tiếng sao?” Tôi nhìn không mặt tiều tụy phờ phạc của anh ấy, trong lòng không khỏi xót xa.

“ Nếu như anh không ở bên em, làm sao có thể yên tâm được chứ? Dù sao anh cũng không ngủ được.” Lạc Mộ Thâm cố nói nhẹ nhõm.

“ Giống như trải qua một giấc mơ, có điều em bây giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi.” Tôi khẽ nói.

Tôi bây giờ lại được trở về bên cạnh Lạc Mộ Thâm, tôi lập tức cảm thấy mình giống như là cắt bỏ đuôi thằn lằn vậy, hồi phục rất nhanh.

“ Lát nữa uống thuốc là khỏi, may là em thể chất tốt, ngoan, chịu khó uống thuốc là sẽ khỏi, theo dõi thêm rồi anh sẽ đưa em về nhà.” Lạc Mộ Thâm thương xót sờ lên trán tôi, may là không sốt nữa.

Tối hôm qua, anh ấy trông tôi cả đêm, mắt thâm quầng cả lên.

“ Anh Đại Thâm, anh đi nghỉ ngơi đi, anh chưa nghỉ chút nào, dáng vẻ phờ phạc quá.” Tôi khẽ nói.

Anh ấy từ Mỹ quay về, không còn kịp nghỉ ngơi vì bận việc của tôi, lại chăm sóc tôi sốt, kể cả người sắt thép cũng không chịu nổi huống gì anh ấy.

Lạc Mộ Thâm để ngoài tai, dày da mặt không chịu về. Anh ấy cẩn thận đắp chăn cho tôi, đưa tay khẽ vuốt tóc cho tôi, lại vuốt ve mặt tôi. Có cảm giác vui mừng khôn xiết vì đã tìm lại được thứ quý giá, và nỗi sợ hãi dè dặt cẩn thận vì lại sợ mất lần nữa.

Tình cảm của anh ấy dành trọn hết cho tôi, khiến mặt tôi như phát sốt.

“Sao thế, không thoải mái ở đâu?” Lạc Mộ Thâm cúi người xuống, trán áp vào mép trán tôi, “ Ở chỗ đó, không có ai ức hiếp em chứ? Nếu như có ai đó bắt nạt em, em nhất định phải nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ không để yên cho bọn chúng đâu.”

“ Không có ai ức hiếp em, anh yên tâm. Dạ Thiên Kỳ sai người bảo vệ em rồi,” Tôi mệt mỏi nói, “ em chỉ là cảm thấy mình vô dụng, lúc đó cảm thấy mình giống như bị rơi vào bẫy của kẻ khác cắm, rất sợ hãi, sợ mình bị oan mà chết.”

“ Không sao đâu, tất cả đã qua rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi, sau đó bờ môi ấm áp đó lại hôn lên lưng bàn tay đang châm kim truyền nước của tôi.

Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên lưng bàn tay tôi, bờ môi ấm áp mềm mại của anh ấy, mang theo chút gì đó ẩm ướt.

“ Nhụy Tử của chúng ta chịu khổ rồi, vốn dĩ đã gầy rồi, bây giờ lại càng gầy hơn. Tay của em sao lạnh thế? Có phải vẫn lạnh không?” Anh ấy nói xong, khẽ mỉm cười, giọng nói hơi khàn đi, “ Lúc biết tin, cả người anh sững lại, cứ nghĩ bọn họ lừa anh. Sau này anh biết em thật sự xảy ra chuyện rồi, suýt chút nữa thì phát điên—em xảy ra chuyện khi anh không biết, lại ở nơi mà anh không nhìn thấy, lại chịu bao nhiêu ấm ức như thế.....thật hận không thể ở bên cạnh em lúc đó.”

Anh ấy đưa tay chạm nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt trên mặt tôi.

Tôi hơi nghiêng mặt đi, nước mắt từ trong khóe mắt rơi xuống.

Đúng thế, khi tôi một mình ở trong nhà giam, tôi thật sự rất hy vọng có ai đến bên cạnh tôi, tôi ở bên trong, thật sự rất cô đơn và sợ hãi! Giống như một mình ở trong tù chịu sự giày vò tra tấn vậy.

“ Sao thế?” Lạc Mộ Thâm lo lắng hỏi, “ Em không thoải mái ở đâu? Nhụy tử, nói cho anh biết, em hôm nay lạ quá.....”

“ Không sao, anh Đại Thâm, anh cũng mệt rồi, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Tôi khẽ nói, “ Anh Đại Thâm, mắt anh mạch máu đỏ nổi hết lên rồi.”

“ Anh không sao. Thật sự không muốn rời xa em.” Lạc Mộ Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, đặt trước ngực.

“ Anh đi về đi, Lạc MộThâm.” Tôi lại nói, tim tôi bây giờ, thật sự rất loạn.

“ Em cố ngủ đi, anh chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Anh ấy không muốn ra ngoài, chỉ muốn nhìn tôi, dù cho chỉ nhìn thấy tôi ngủ một giấc thật ngon cũng được rồi.

Nhưng, tôi thật sự không muốn Lạc Mộ Thâm ở cạnh mình nữa, tôi thật sự rất thương anh ấy, còn nữa, tại vì chuyện của tôi, mà phiền biết bao người, còn cả Dạ Thiên Kỳ.......

Không chỉ việc ở trong trại giam, còn có rất nhiều rất nhiều, Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ..... tất cả tất cả....đều khiến tôi đau đầu.

Cứ nghĩ đến có người hại tôi như thế, cả việc làm bẩn thỉu đó, khiến tim tôi nhói đau.

Lẽ nào không thể sống một cuộc sống vui vẻ, bình yên được sao?

Bao nhiêu việc phiền lòng đổ dồn vào một lúc, khiến tôi không biết làm thế nào mới được, cũng không biết làm thế nào để trút ra được.

“ Đầu lợn, đang nghĩ gì thế?” Lạc Mộ Thâm đút một miếng thanh long vào trong miệng tôi.

“ Không có gì, em chỉ là đang nghĩ, tại sao em lại đen đủi đến thế? Tại sao lại có người hại em chứ?” Tôi khẽ nói.

“ Đây cũng là điều anh lo lắng nhất.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đầu lợn, anh cũng cảm thấy đây không phải là một vở kịch đơn giản, chắc chắn có kẻ đứng đằng sau sai khiến, có lẽ là hướng vào em, có thể là nhằm vào anh, anh cứ nghĩ đến có lẽ là do anh nên em mới gặp tai họa như thế, anh cảm thấy rất buồn lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.