Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 298: Chương 298: Em nhặt được một bảo bối đó




“ Cút, đừng có nằm mơ, Lạc Mộ Thâm mình đã ăn rồi còn muốn bảo mình nôn ra sao? Các cậu đừng có nằm mơ! Kể cả Nhuỵ Tử có biến đổi giới tính, mình cũng vẫn cứ yêu cô ấy.” Lạc Mộ Thâm nói xong dùng cánh tay ôm chặt lấy tôi, còn tay kia thì cầm xiên trứng dê, cắn một miếng dứt khoát.

Tôi không kìm được cười phá lên. Thằng cha này thật là!

“ Hừ, Anh mới là biến đổi giới tính ấy?” Tôi lạnh lùng nói.

“ Nhuỵ Tử, kể truyện cười đi, lâu lắm rồi không được nghe em kể truyện cười, gần đây công việc bận cũng chẳng thấy vui vẻ gì!” Tần Hạo Nhiên nói.

“ Đúng thế, kể đi Nhuỵ Tử kể đi.” Phương Trạch Vũ nháy mắt nói với tôi.

Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ là lấy một quyển sổ và cái bút từ trong túi ra.

Làm như là thật rồi mở ra, anh ta cầm bút chăm chú nhìn tôi.

“ Lương Cẩn Hàn, anh làm gì thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lương Cẩn Hàn.

“ Em kể truyện cười, anh ghi lại, để kể cho người khác, tránh để người khác nói anh không có tính hài hước.” Lương Cẩn Hàn chân thật nói.

Tôi không kìm được cười phá lên.

“ Được, bây giờ chúng ta đang ăn thịt xiên nướng, em sẽ kể một truyện.” Tôi chớp chớp mắt, bắt đầu kể.

“ Có một trường dạy nghề, dạy nghề mà, các anh cũng biết, không phải trường học lên lớp như bình thường, cho nên thành tích của học sinh không tốt lắm, phong cách học tập cũng chẳng ra làm sao, cả ngày những học sinh đó chỉ biết chơi, hiệu trưởng hết sức buồn phiền.

Có một hôm, hiệu trưởng đi quanh trong trường, đúng lúc đi đến khu cửa sau, ông ta nghe thấy một giọng nam vọng to: Tôi muốn thi vào đại học Oxford, tôi muốn thi vào đại học Oxford!

Hiệu trưởng gần như phát khóc, nên biết, từ lúc ông ta nhậm chức hiệu trưởng của trường học này, đã rất ít khi nhìn thấy học sinh nào có quyết tâm học như thế, cậu ta ở trong trường học không có chí tiến thủ, lại đang giữ một trái tim nhiệt huyết, có chí tiến thủ như thế. Cậu ta muốn thi vào đại học Oxford!

Hiệu trưởng nhất định phải xem xem, rốt cuộc là học sinh nào lại có chí tiến thủ như thế.

Ông ta nhìn về phía góc cửa bên đó, chỉ nhìn thấy một nam sinh đứng ở trước sạp bán đồ nướng, tiếp tục dùng giọng đàn ông trầm bổng du dương nói: “ Tôi muốn nướng bắp ò, thêm hai xiên thận to.........”

Hiệu trưởng liền ngất đi.”

“ ha ha ha ha ha.” Bốn thằng cha đó bắt đầu cười ầm lên, đặc biệt là Lương Cẩn Hàn vốn dĩ lạnh lùng đó, anh ta vừa dùng bút vừa ghi, hai bờ vai cười rung rung.

“ Không được rồi, Nhuỵ Tử, em thật sự là một tay kể truyện cười cừ khôi, sau này, mỗi ngày em đều kể truyện cười cho Mộ Thâm, cười đến nỗi trẻ ra mười năm, đến lúc đó, cậu ta trẻ hơn bọn anh mấy chục tuổi, như thế không được, anh hối hận rồi, nếu không, anh bây giờ bắt đầu theo đuổi em được không?” Phương Trạch Vũ cười nửa đùa nửa thật nói.

“ Cậu dám? Mình nói cho cậu biết Đại Vũ, nếu như cậu dám động đến Nhuỵ Tử, mình sẽ cắt súng và hai viên của cậu đưa cho ông chủ quán mang đi nướng đấy.” Lạc Mộ Thâm lập tức thu lại nét mặt tươi cười, cảnh cáo Phương Trạch Vũ.

“ Thỏ còn không ăn cỏ bên ổ. Cậu còn không bằng con thỏ?” Lạc Mộ Thâm cố ý lạnh lùng nói.

“ Quan trọng là Nhuỵ Tử quá đáng yêu mà, bị cậu chiếm dụng cảm thấy hơi bứt rứt, cho nên Đại Vũ muốn chia sẻ với cậu một chút.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Hừ, không cần.......!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

rn “ Ông trời của tôi ơi, mình bây giờ thật sự nhìn thấy Lạc Mộ Thâm bảo vệ đồ ăn của mình thế nào, Nhuỵ Tử, Mộ Thâm đối với em thật tâm thật là......mang ra cân cũng phải đến 10 cân.” Phương Trạch Vũ cười nói.

Tôi dịu dàng nhìn Lạc Mộ Thâm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta đang doạ Phương Trạch Vũ bọn họ, anh ta lại gắp miếng nấm hương trong bát canh tê cay, cẩn thân đưa vào mồm tôi, nhẹ nhàng nói: “ Nào, há mồm, ngoan......”

Mặt chuyển sắc nhanh như thế, giống như lật sách vậy.

Tôi hưởng thụ sự chiều chuộng và yêu thương của Lạc Mộ Thâm, tôi thừa nhận, vào lúc này, tôi cảm thấy nhân cách của tôi đã đạt đến mức cực điểm, tôi cảm thấy tôi đã đến ranh giới của hạnh phúc nhất.

Sau này, tôi vẫn sẽ hạnh phúc như thế này chứ?

“ Này, Nhuỵ Tử, anh nói nhỏ cho em biết, em nhặt được một bảo bối rồi đấy!” Tần Hạo Nhiên dùng khuôn mặt ranh ma cười với tôi nói.

“ Gì thế?” Tôi tròn mắt nhìn Tần Hạo Nhiên.

“ Anh Đại Thâm nhà em, rất lợi hại đấy. Anh nói phương diện đó, sau này, em phải cẩn thận, anh bây giờ mới hiểu ra, trước đây cậu ta tại sao lại phong lưu như vậy, bây giờ cuối cùng hiểu rồi, người ta là không ngừng rèn luyện,

sau đó đợi người con gái thiên mệnh của mình đến, sẽ đem những kinh nghiệm tích luỹ mà mang ra thực hành.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

Ông trời ơi, đầu của tôi như một mớ bòng bong vậy.

Trò đùa này đùa đến mức độ cao rồi.

Tôi liếc nhìn trộm Lạc Mộ Thâm, cảm thấy bản thân mình giống như sốt 42 độ vậy, sốt đến mức thấy mình hồ đồ, mặt đỏ bừng bừng.

“ Đi đi đi, mình lợi hại hay không, cậu thử qua rồi chắc?” Lạc Mộ Thâm cố ý làm mặt hạ thấp Tần Hạo Nhiên.

Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn cười đến bò nhoài người ra, cười nghiêng cười ngả.

“ Ôi, mình nói Mộ Thâm à, cậu đúng thật là chó cắn Lã Tân mà, rõ ràng không biết lòng tốt người khác! Mình nói tốt về cậu trước mặt Nhuỵ Tử, nhìn cậu kìa, vậy mà lại đối với mình như thế, ôi tim của tôi bị tổn thương, tan nát.mang ra mà làm nhân bánh bao đi. Được thôi, là mình không tốt, mình không nên thay cậu nịnh nọt Nhuỵ Tử, mình là nói dối, Nhuỵ Tử, anh nói thật với em nhé. Lạc Mộ Thâm mặc dù chơi với rất nhiều phụ nữ, đặc biệt là khả năng giường chiếu rất kém, cậu ấy......” Tần Hạo Nhiên đang định nói tiếp, trong mồm đã bị Lạc Mộ Thâm nhét một cái bánh bao nướng vào, Lạc Mộ Thâm dùng lực khiến suýt nữa Tần Hạo Nhiên mắc nghẹn.

Anh ta vừa trợn mắt, vừa ra sức nuốt, vừa uống nước, mãi chiếc bánh bao đó mới trôi được xuống cổ họng.

“ Hừ, Lạc Mộ Thâm, cậu là giết người bịt miệng phải không, Nhuỵ Tử, em xem, cậu ta báo thù như thế, rõ ràng mà báo thù mà.” Tần Hạo Nhiên chỉ Lạc Mộ Thâm, ấm ức mà nói.

“ Ngậm mồm cậu lại, ăn đi cho mình, nếu không mình nhồi cho nghẹn chết cậu đi, sau đó đưa di thể của cậu đến bệnh viện của Phương Trạch Vũ cho học sinh giải phẫu.” Lạc Mộ Thâm hằm hằm nói.

Tần Hạo Nhiên vội vàng bịt mồm lại.

Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn cười càng vui hơn, bọn họ cười ngất ngưởng, gần như bò cả ra đất rồi.

Tôi cũng không ngừng cười, đúng thế, tôi cảm thấy mình lại quay về trong hạnh phúc rồi, không sai, ở cùng bọn họ, thật sự rất vui rất vui.

Tôi liếc nhìn Lạc Mộ Thâm, trên mặt Lạc Mộ thâm mặc dù mang vẻ nghiêm túc không có biểu cảm gì, nhưng tôi có thể nhìn được nụ cười đáng yêu trong mắt của anh ấy.

Anh ấy từ dưới gầm bàn đưa tay sang, cầm lấy bàn tay tôi.

Bàn tay của anh ấy ấm áp như thế, mặt tôi đỏ lên một chút, muốn tránh nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội tránh, tôi cũng không vùng vẫy nữa, để anh ấy nắm lấy tay tôi, tim của tôi ấy à, giống như được ngâm trong hũ mật ong vậy, ngọt ngào đến thế.

Tôi cảm thấy mình lâng lâng, cuối cùng lại một lần nữa đợi được hạnh phúc của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.