Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 276: Chương 276: Gặp lại anh ta thì sao chứ




Đặc biệt là mấy cô y tá.

Nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, trong mắt những cô y tá trẻ đó đều là vẻ vui mừng thích thú.

“ Ôi, Nhuỵ Tử, cậu lợi hại quá, thật sự xem thường cậu rồi, thì ra cậu có bạn trai đẹp trai thế này,” Thanh Thanh đặt hai tay trước ngực, hết sức thành kính nói.

“ Đúng thế đúng thế, người đàn ông hôm đó đến tìm cậu cũng cực kỳ lạnh lùng đẹp trai, rất cuốn hút, nhưng sắc mặt lại buồn bã u ám.” Tiểu Hồng nói.

Tôi biết bọn họ nói đến là Lạc Mộ Thâm, tôi không kìm được trong lòng lại run lên.

“ Đúng thế, Nhuỵ Tử, tại sao những người đàn ông bên cạnh cậu lại xuất sắc thế chứ? Còn nữa không? Đơn thân, cậu giới thiệu cho bọn mình nhé?” Thanh Thanh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ mỉm cười nói: “ Tôi còn thấy khó hiểu, tại sao các bạn của Nhuỵ Nhuỵ lại đều xinh đẹp như thế, thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Tôi càng ngày càng tin là do tâm sinh.”

Lời của anh ta trêu đùa khiến mấy nữ y tá không nhịn được cười phá lên.

Âu Dương cười tiến đến: “ Được rồi được rồi, đừng giống như háo sắc thế nữa, vừa gặp đã mỹ nam mỹ nam rồi.”

Tôi cũng cười: “ Các cậu cũng thật là, viện trưởng của chúng ta đẹp trai phóng khoáng như thế, cũng là một mỹ nam hàng thật giá đúng, các cậu không nhìn ra sao?”

“ Đúng thế, bọn họ chính là không nhìn thấy.” Âu Dương cố ý ra vẻ ấm ức, anh ta cười bắt tay Dạ Thiên Kỳ: “ Chào anh, tôi là viện trưởng Âu Dương Nhiễm của bệnh viện thú y.”

Dạ Thiên Kỳ cũng cười nói: “ Chào anh, tôi là Dạ Thiên Kỳ, bạn của Nhuỵ Nhuỵ.”

Nhìn thấy mọi người làm quen lẫn nhau, tôi vội vàng nói muốn từ chức với viện trưởng Âu Dương, phải quay về thành phố A với Dạ Thiên Kỳ. Âu Dương Nhiễm bọn họ mặc dù không nỡ, nhưng cũng không có cách nào níu giữ tôi.

“ Âu Dương, Tiểu Hồng, Thanh Thanh.....cảm ơn mọi người đã chăm sóc mình thời gian qua, mình sẽ không quên đâu, sau này, mình sẽ thường xuyên quay lại thăm mọi người, mọi người phải giữ liên lạc với mình đấy.” Tôi cười nói với Âu Dương bọn họ.

“ Ưh, nhất định rồi, sau này thường xuyên quay lại nhé.” Âu Dương bọn họ chân thành nói với tôi.

Đều là những người trẻ tuổi lương thiện chân thành, trong thời gian ngắn ngủi, mọi người quan tâm yêu thương lẫn nhau giống như bạn nhiều năm vậy.

Tôi nắm tay lưu luyến tạm biệt những chú chó mèo của bệnh viện thú y, đặc biệt là chú chó husky tôi cứu đó, lúc này, nó đã hồi phục không ít rồi, mặc dù trong thời gian ngắn không thể đi lại được, nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều.

Tôi xoa nhẹ lên đầu đáng yêu của nó, không nỡ rời xa, nếu không phải nó bây giờ được Âu Dương bọn họ chăm sóc tốt rồi, tôi thật sự muốn mang nó đi.

Nhưng, một mình tôi chăm sóc mình còn không nổi, làm gì có tinh thần và sức lực mà chăm sóc cho chú chó này chứ?

Cho nên, có lẽ để chú chó husky này ở lại bệnh viện thú ý này là lựa chọn tốt nhất.

Dạ Thiên Kỳ mời mọi người cùng ăn cơm, ngâm suối nước nóng, buổi tối mọi người lại cùng nhau đi hát karaoke, chơi cả buổi tối, mọi người mới khóc lóc từ biệt nhau.

Tôi mới biết, trong thời gian ngắn này, tôi đã có những tình bạn rất sâu sắc, bình thường bọn họ chăm sóc, quan tâm tôi như thế.

Điều này khiến tôi bất giác vô tình nhớ đến Trần An An.

Tôi và Trần An An từ trung học bắt đầu quen biết nhau, qua bao nhiêu năm như thế, đã từng có tình bạn rất sâu đậm, cuối cùng, giữa hai người lại trở thành như thế.

Tôi nhẹ lắc lắc đầu, muốn đưa hình ảnh Trần An An ra khỏi đầu tôi, có lẽ lần này quay về, tôi mới có được một cuộc sống mới chăng?

Chỉ là, khiến tôi cảm thấy buồn đó là, ở thành phố đó, vẫn có Lạc Mộ Thâm, tôi lại quay lại thành phố có anh ta.

Vừa nghĩ đến anh ta trong lòng tôi lại buồn phiền, có điều, ở thành phố A to như thế này, tôi nghĩ sẽ không thường xuyên nhìn thấy anh ta đâu?

Kể cả thường xuyên gặp, thì cũng làm sao chứ?

........

Một đêm nữa trôi qua, ngày thứ hai, tôi và Dạ Thiên Kỳ bay về thành phố A.

Rời sân bay, tôi nhìn thấy thành phố mà tôi đã từng sống, đã từng phấn đấu, không kìm được xúc động, thành phố A, tôi lại quay về rồi.

Nhìn khoé miệng tôi run lên vì hồi hộp, Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Sao thế? Lo lắng gì chứ? Hồi hộp à?”

“ Không, không lo lắng gì, cũng chẳng hồi hộp.” Tôi vội vàng nói.

“ Yên tâm, tất cả đã có anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, anh thật sự vui khi có em về cùng. Nếu như em không quay lại, anh thật sự phải ngồi xổm ở thành phố S chờ em đấy.”

“Ha ha.......” Tôi cười đau khổ, “ Dạ Thiên Kỳ, tôi phải thuê một căn phòng.”

“ Còn thuê phòng gì chứ? Anh có biết bao nhiêu nhà ở và biệt thự, đều để không, em có thể tuỳ ý chọn một cái là được.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Nhà của Dạ Thiên Kỳ sao?

Não của tôi không kìm được nghĩ đến căn biệt thự xa hoa rộng lớn đó, những căn phòng trang trí lộng lẫy, sau đó, tôi lại nghĩ đến căn phòng tôi ở trước đây của Lạc Mộ Thâm.

Tôi lại không kiềm chế được thở dài một hơi.

Không được, đột nhiên tôi cảm thấy căn phòng đó thật sự không hợp với tôi, tôi cảm thấy nếu như tôi sống trong căn phòng đó, tôi nhất định sẽ gặp vận hạn mất.

Những căn phòng xa hoa đó, ít nhất hiện tại không phù hợp với tôi.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lắc đầu: “ Không được không được, tôi chỉ cần tìm một căn phòng nhỏ sạch sẽ chút là được rồi, tôi không muốn ở nhà của anh.”

“ Ôi, Nhuỵ Nhuỵ? Sao em lại khách sáo với anh thế?” Dạ Thiên Kỳ ấm ức nói.

“ Không phải khách sáo với anh, tôi thật sự không thích ở nhà như thế lắm.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Được thôi, được thôi, tuỳ em, vậy thì anh sẽ thuê cho em một căn phòng mà em muốn.” Dạ Thiên Kỳ thở dài nói, anh ta biết tôi cũng rất mạnh mẽ, việc tôi không muốn làm thì không ai có thể ép tôi được.

Dạ Thiên Kỳ nhanh chóng dặn dò cấp dưới thuê cho tôi một căn phòng đơn mà tôi muốn, gần trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện.

Sau đó, anh ta giúp tôi chuyển chỗ hành lý đơn giản của tôi vào.

Căn phòng này cũng khoảng 60m2, cửa phòng hơi thấp, khi Dạ thiên Kỳ giúp tôi dọn dẹp phòng, không để ý đập vào khung cửa, đến nỗi trán cũng sưng tấy đỏ lên.

Tôi nhìn vết sưng đỏ trên trán của anh ta, lập tức cảm thấy trước mắt giống như xuất hiện một con ngỗng to.

Tôi chỉ tay vào trán anh ta, cười ngặt ngà ngặt nghẽo.

“ Anh đoán có lẽ chủ nhân của căn phòng này, là một người thấp bé, chiều cao không bượt qua 1m6. Nếu không tại sao lại làm cửa thấp thế này, làm anh đập vào gần như mất hết trí nhớ rồi.” Dạ Thiên Kỳ ôm trán, khó hiểu nói.

Tôi cười nói: “ Ai bảo anh không cẩn thận, mắt để lên mày, cũng không nhìn kỹ lại lao lên trên.” Tôi cười ầm ĩ nói.

“ Hứ, anh không phải vì em sao? Anh bị đau thế này, em cũng không thương, thật làm tổn thương trái tim của anh.” Dạ Thiên Kỳ bĩu dài môi đến nỗi có thể treo được cái ấm pha trà.

“ Ai ya ya, anh đừng có mang dáng vẻ ấm ức đó nữa, anh muốn tôi phải ôm anh vào lòng yêu thương vỗ về sao?” Tôi cau mày nói.

“ Cầu xin được yêu thương.” Dạ Thiên kỳ đặt hai tay trước ngực, mắt chớp nhớp nhìn tôi nói.

Tôi cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.