Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 518: Chương 518: Giải thích không bằng hành động




Thật là, còn nói không thích Lâm Sảnh Di, không thích còn hôn mấy cái vào cổ người ta, nếu như thích thật rồi, còn kéo nhau lên giường ấy chứ?

Tôi thừa nhận, khoảnh khắc lúc đó, đầu tôi lập tức kích động lên, ghen tuông lập tức đang sục sôi trong lòng tôi rồi.

Phụ nữ sinh ra đã thích ghen, bụng dạ hẹp hòi, đặc biệt tôi bây giờ lại yêu Lạc Mộ Thâm như thế.

Tôi càng không thể tha thứ cho anh ấy vụng trộm bên ngoài.

Đặc biệt là lí luận về công chúa và lọ lem của Châu Đình, khiến tôi càng tự ý thức mình, ý thức mình không thể sánh được với Lâm Sảnh Di, tôi thực ra sợ nếu như Lạc Mộ Thâm đối tốt với Lâm Sảnh Di, từ đó sẽ bị Lâm Sảnh Di mê hoặc.

Lúc này, tôi thật sự bị sự ghen tuông làm cho hồ đồ rồi.

Càng nghĩ đến việc Lạc Mộ Thâm và Lâm Sảnh Di vừa nãy làm chuyện gì đó trong phòng làm việc, nếu không, tại sao Lâm Sảnh Di lại có biểu cảm như thế chứ?!

Ngại ngùng, đỏ mặt....hừ, làm gì mới phải đến nỗi có biểu cảm như thế chứ?

Đừng nói với tôi Lạc Mộ Thâm đưa cho cô ta một tập tài liệu mà cô ấy có biểu cảm như thế chứ? Thế thì vẻ đơn thuần trong sáng của cô ta là có bệnh rồi!

Tôi bĩu môi, đi đến trước phòng của Lạc Mộ Thâm, gõ cửa vài cái, sau đó đẩy cửa bước vào: “ Lạc tổng, toàn thể nhân viên của bộ phận kỹ thuật đã ở trong phòng họp chuẩn bị sẵn sàng rồi,” Tôi ngẩng đầu chăm chú mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, tiếp tục nói, “ mời Lạc Tổng đến chủ trì cuộc họp!”

Nói xong, tôi quay người ra khỏi phòng làm việc, đồng thời đóng cửa rầm một cái.

Không muốn để ý đến tên đàn ông nửa người như động vật biết nghĩ này, tôi tức giận trước năm phút đã.

.......

Lạc Mộ Thâm nghiêm túc chủ trì cuộc họp cải cách kỹ thuật, các thành viên của bộ phận nghiên cứu và kỹ thuật đều tham gia cuộc họp, tôi là thư ký vẫn chăm chỉ ghi chép cuộc họp.

Lạc Mộ Thâm chăm chú nghe ý kiến của các nhân viên kỹ thuật, đồng thời cũng đóng góp ý kiến của mình.

Có lúc cũng liếc trộm sang nhìn tôi ngồi bên cạnh, dáng vẻ tôi không để ý mà hết sức nghiêm túc, tốc độ ghi chép nhanh chóng.

“ Được rồi, như thế đi, mấy dự án này mọi người phân chia phụ trách, qua một thời gian nữa, tôi muốn nhìn thấy thành quả.” Lạc Mộ Thâm thong thả nói.

Mọi người nhận công việc được giao, cuộc họp kết thúc.

Mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài phòng họp, tôi cũng thu dọn tài liệu ghi chép chuẩn bị rời đi.

“ Nhụy Tử, sao em lại tức giận thế? Ai đắc tội với em thế? Cơm trưa vốn dĩ có phải muốn ăn hai bát nhưng kết quả chỉ ăn được một bát phải không?” Lạc Mộ Thâm trêu tôi nói.

Hừ, lúc này tôi chẳng có hứng thú gì mà trêu đùa.

Tôi hậm hực, sắp lại sổ ghi chép, ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Mộ Thâm, tức mình hỏi: “ Không có gì! Em không nhìn thấy Lâm Sảnh Di đến phòng làm việc của anh, cũng không nhìn thấy Lâm Sảnh Di mang theo vết hôn của anh mà đỏ mặt từ phòng làm việc của anh đi ra.”

“ Vết hôn?” Lạc Mộ Thâm ngạc nhiên hỏi.

“ Đúng thế, ở giữa cổ đấy. Có mấy chỗ liền. Màu đỏ đó, buổi sáng em còn không thấy, thế mà chỉ có một lúc, là ai làm chứ? Đừng có bảo em là cô ấy tự hôn mình đấy!” Tôi bĩu môi nói, dùng bút gõ xuống mặt bàn nói, thực ra, rốt cuộc đó có phải vết hôn không tôi cũng không biết, có lẽ thần thái ngượng ngùng trên mặt của Lâm Sảnh Di khiến tôi nghĩ thế, đặc biệt tôi giờ đang mang thai, lúc này rất dễ nghĩ ngợi lung tung.

“ ha ha....” Lạc Mộ Thâm không nhịn được cười phì ra, nhìn tôi, “ Em là nói, vết tích ở cổ của Lâm Sảnh Di là do anh hôn à.”

Hai mắt tôi ngước lên trời, hục hặc nói: “ Em không nói đó là dô anh làm, Lạc tổng không cần biện hộ nữa.”

“ Em cảm thấy anh đang lừa em sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Hừ, cái này không biết chừng, Lâm Sảnh Di đó xinh đẹp mê người, anh còn có tiền án, động vật nửa thân biết nghĩ, nếu như có động lòng cũng là bình thường, có thể hiểu được, hơn nữa hai người danh chính ngôn thuận là vợ chồng, nếu như nói đúng ra, em và anh bây giờ mới là yêu đương vụng trộm đấy.” Tôi cố tình nói.

“ Được, nói nhiều không bằng hành động, nha đầu, anh sẽ dạy cho em biết, để em xem xem thế nào là vết hôn.” Lạc Mộ Thâm luôn dồn tôi vào trong thang máy rồi tiến về phòng làm việc.

“ Làm gì thế, Lạc Tổng, đây là công ty đấy.” Tôi cố tính che ngực nói.

Lạc Mộ Thâm nhếch miệng lên cười, anh ấy đột nhiên rướn người về trước, đột nhiên ép dồn tôi ngồi lên trên bàn làm việc.

“ Này, Lạc Mộ Thâm, anh làm gì thế? Đây là công ty đấy. Anh.....uh...uh...” Tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng sức của thằng cha này khỏe kinh người.

Tôi đưa tay ra sức chắn trước người mình, ngẩng đầu lên nói: “ Lạc Mộ Thâm, anh lại phát bệnh rồi có phải không?”

Lạc Mộ Thâm đưa hai cánh tay đỡ đằng sau, gần như cả người áp sát vào người tôi, thân thể nhỏ bé của tôi vùng vẫy giữa không gian chật hẹp đó: “ Không được rồi, Lạc Mộ Thâm anh trước nay chưa từng bị oan bao giờ, càng không để người anh yêu hiểu lầm, miệng không có cách nào giải thích, cho nên nhất thiết phải dùng hành động.!”

Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, đột nhiên anh ấy dùng một tay nắm lấy hai tay tôi, còn dùng một chân khống chế hai chân tôi đang vùng vẫy, còn tay kia luồn vào trong áo tôi.

“ A?” Tôi hơi đờ ra, Lạc Mộ Thâm muốn làm cái gì thế?

Lẽ nào anh ấy bây giờ muốn.....?

Tôi quả thật không muốn nghĩ tiếp nữa.

“ Bỏ tay ra, anh là tên lưu manh!” Tôi cố sức vùng vẫy, nhưng tôi không có cách nào khống chế được sự thô bạo và ngang ngược của Lạc Mộ Thâm.

Áo ngoài bị kéo ra, sơmi cũng bị cởi, trong nháy mắt, tôi chỉ còn mặc áo ngực và lộ cơ thể trắng ngần ra trước mắt Lạc Mộ Thâm, anh ấy không thèm để ý sự kháng cự của tôi, mà đột nhiên cúi đầu hôn vào cổ tôi, mạnh bạo như thế.

Một cái hai cái......

Hừ, thằng cha này đang trừng phạt tôi đây mà?

Sau đó, Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Muốn biết thế nào là vết hôn phải không? Tự soi gương xem đi.” Anh ấy đứng lên, đẩy tôi đến trước chiếc gương treo trên tường phía bên trong dùng để chỉnh lại quần áo đầu tóc.

Tôi đứng trước gương, tự soi mình, giữa cổ là vết hôn của Lạc Mộ Thâm đã đỏ ửng lên, thậm chí bắt đầu chuyển sang xanh tím.

Quả nhiên vết đỏ không giống với ở cổ của Lâm Sảnh Di, tôi nhớ, vết đỏ đó chỉ là đỏ tấy tấy.

“ Cái này.....” Tôi nghi ngờ, nhìn về phía Lạc Mộ Thâm.

“ Đây mới là vết hôn, anh nói em có ngốc hay không, Lâm Sảnh Di đó là bị cà phê làm cho bỏng.” Lạc Mộ Thâm vẫn với giọng lạnh như băng mà nói.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng lên.

Tôi vội đứng ra chỗ khác, nhanh chóng vừa cầm lấy áo của mình, vừa nói: “ Em không nói là không tin, sao anh phải cuống lên biện bạch như thế, có phải có tật giật mình không?”

Lạc Mộ Thâm thở dài, anh ấy đứng trước mặt tôi, cúi đầu xuống chăm chú nhìn tôi: “ Ai nói có tật giật mình chứ, không phải sợ em giận sao? Em nói xem bộ dạng em vừa nãy, mệt mỏi chua xót, anh đương nhiên sốt ruột, anh sợ nhất chính là em ghen rồi hiểu lầm anh. Anh bây giờ chỉ sợ em không tin anh, rời xa anh.......”

Tôi cúi đầu xuống, không nói câu gì, ôi, vừa nãy biểu hiện của tôi đúng là không hay lắm, tôi có phải thật sự là tự ti đối với bản thân mình, tôi trong ý thức sợ Lạc Mộ Thâm bị công chúa Lâm Sảnh Di cướp đi có phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.