Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 542: Chương 542: Giày pha lê độc nhất vô nhị




“ Lạc tổng, Nhụy Tử bây giờ đã bị bọn em khóa ở trong phòng rồi, trong những chiếc chìa khóa này, chỉ có một chìa là chìa khóa phòng của Nhụy Tử, bọn em bây giờ cần Lạc tổng dùng ngực làm tan chảy những viên đá này, sau đó, lấy ra chiếc chìa khóa phòng Nhụy Tử, như thế anh mới có thể đưa Nhụy Tử đi được.” Châu Đình cứng rắn nói.

Tôi ở trong phòng trên gác nghe thấy thế không kìm được cười phá lên.

Nha đầu này, nghịch quá đi mất. Nghĩ ra cách hành hạ chú rể thật là.......

Tôi nhớ ra Châu Đình đã nói với tôi, nhất thiết phải hành hạ chú rể, không thể để chú rể dễ dàng mang cô dâu đi như thế được, như thế, anh ấy sẽ cảm thấy kết hôn quá mất sức, không muốn kết hôn lần hai nữa.

Chỉ là, dùng ngực để làm tan chảy ba mươi chiếc chìa khóa đóng băng này, thật sự quá........

Tôi cũng cảm thấy xót xa cho Lạc Mộ Thâm.

“ Dùng ngực làm tan đá sao?” Tần Hạo Nhiên hỏi, “ Nhất thiết phải dùng ngực sao?”

“ Đúng thế, nhất định phải dùng ngực, như thế mới thành tâm.” Châu Đình nói.

“ Được rồi, chúng ta lên thôi. Em chỉ nói là dùng ngực, không nói nhất thiết phải dùng ngực chú rể mà.” Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn còn cả Phương Trạch Vũ cùng giúp Lạc Mộ Thâm làm tan những cục đá đó.

Bọn họ bắt thóp lời nói của Châu Đình.

Thế là, tôi nghe thấy tiếng bọn họ bị đá làm cho lạnh cóng khó chịu, Lạc Mộ Thâm cuối cùng tìm được chìa khóa, anh ấy lao lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng của tôi.

Khi tôi và Lạc Mộ Thâm đối diện nhau, hai người sững sờ trong giây lát, tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm hôm nay đặc biệt khôi ngô tuấn tú, phong độ đĩnh đạc, còn anh ấy cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi xinh đẹp lung linh như thế.

“ Đầu lợn, em đẹp quá.” Lạc Mộ Thâm tiến đến, nắm chặt lấy tay tôi.

“ Anh cũng rất đẹp trai, f3 của anh đâu?” Tôi cười hỏi Lạc Mộ Thâm, “ Vào cái ngày lãng mạn như thế này, anh đừng có gọi em là đầu lợn có được không?”

“ Bọn họ sắp bị đá đông cứng rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cúi người xuống, hôn vào má tôi một cái.

Nụ hôn của anh ấy mặc dù nhẹ như chuồn chuồn điểm nước, nhưng vẫn cứ khiến tôi mê muội như thế........

Tôi cũng đưa tay ra, ôm chặt vào cổ Lạc Mộ Thâm.

Lúc này mọi người cũng tiến vào phòng tôi, vỗ tay không ngớt cổ vũ cho chúng tôi, tôi cảm thấy những chiếc máy ảnh ở xung quanh liên tục lóe sáng, khiến mắt của tôi như muốn hoa đi.

Tôi liếc nhìn ông bà bố mẹ tôi, họ lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Trong lòng tôi cười thầm, ông bà bố mẹ ơi, mọi người khóc gì chứ, người biết thì biết con đi lấy chồng, không biết lại nghĩ rằng con sắp xuất gia.

Lúc này, Châu Đình bưng một bát mỳ lên, đó là mỳ mà mẹ của Đoàn Hiểu Phi tự tay làm, cách xa mà tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm, lập tức cảm thấy bụng mình réo ầm lên.

Hơn nữa, buổi sáng dậy, hóa trang này trang điểm kia, trong bụng tôi chưa có một thứ gì lấp vào, quả thật đói sắp không chịu được rồi.

Cho nên, tôi nhìn chằm chằm vào bát mỳ thơm phức đó, nước miếng sắp chảy ra rồi.

Thợ trang điểm vội đứng đằng sau nhắc nhở tôi: “ Cô dâu, cẩn thận cẩn thận.....nước miếng chảy ra rồi, trôi phấn.”

Tôi vội quệt ngang góc miệng mình, mắt chằm chằm nhìn Châu Đình.

Châu Đình cười nói: “ Mời cô dâu chú rể ăn bát mỳ này, hy vọng tình yêu của hai người mãi mãi dài lâu, tình cảm dạt dào......”

“ Cũng khéo miệng đấy.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Đương nhiên rồi.” Châu Đình bưng bát mỳ đó để ở giữa bàn ngăn cách giữa tôi và Lạc Mộ Thâm. Rất tự nhiên cầm lấy phong bao lì xì của Lạc Mộ Thâm.

Tôi và Lạc Mộ Thâm lập tức cầm đũa bắt đầu ăn mỳ.

Được thôi, tôi thừa nhận tôi đói rồi, có lẽ Lạc Mộ Thâm cũng đói, hơn nữa bát mỳ này của bác Đoàn thật sự rất ngon, tôi và Lạc Mộ Thâm ăn ngốn ngoám, người khác cảm thấy thú vị, hầu như chỉ tranh thủ chụp ảnh rồi tự sướng, còn tôi và Lạc Mộ Thâm đúng nghĩa là ăn, bát mỳ to đó bị hai chúng tôi ăn sạch sẽ, thợ chụp ảnh chụp chúng tôi trong mỗi bức ảnh đều là cảnh ăn như chết đói.

“ đây có phải là người một nhà không, không vào cùng một cửa.” Phương Trạch Vũ không kìm được thở dài, “ Mình tham gia rất nhiều hôn lễ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu ăn khỏe như thế. Hơn nữa ăn rất nghiêm túc, ăn đến nỗi khiến mình cũng thấy đói.”

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

Ăn xong bát mỳ, tôi ợ một cái rõ to, thợ trang điểm lại lao lên trang điểm thêm cho tôi: “ Cô dâu, cẩn thận chút.”

Tôi đoán cả đời cô ta chưa bao giờ gặp cô dâu nào bất cẩn thế này.

Có lẽ tôi ăn đến nỗi người khác cũng cảm thấy đói.

“ Được rồi, thời gian đến rồi, chú rể bế cô dâu xuống đi.” Châu Đình nháy mắt với mọi người, cười nói, “ Phải bế liên tục xuống lầu đấy!”

“ Không vấn đề gì.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Anh ấy đứng lên, bế tôi từ trên giường lên, đó là kiểu bế ngang giống kiểu ôm công chúa.

“ Chú rể mau bế cô dâu quay vài vòng, từ từ thôi, chúng tôi quay lại vài kiểu.” Thợ ảnh vội nói.

Lạc Mộ Thâm nghe lời bế tôi quay vài vòng, tốc độ của anh ấy rất chậm, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngất ngây vì hạnh phúc.

Anh ấy bế tôi ra khỏi phòng nơi tôi ở, Lạc Mộ Thâm thật sự bế tôi đi theo lối cầu thang bộ xuống, nên biết tôi ở cao như thế, anh ấy bế tôi như thê,s cũng rất mệt.

Hơn nữa tôi bây giờ đang mang thai, lần trước còn phải tiên rất nhiều thuốc bổ vào người, đã không còn là 53 kg như trước nữa, bây giờ tôi đã gần 72kg rồi.

Hôm nay đối với Lạc Mộ Thâm mà nói, là một buổi khảo sát thể lực và sự nhẫn nại,

Tôi co người trong lòng Lạc Mộ Thâm, nhìn Lạc Mộ Thâm bế tôi đi xuống từng tầng từng tầng như thế, tôi thấy thương xót: “ Anh Đại Thâm, đi thang máy đi, bế em xuống mấy tầng như thế là được rồi. như thế này mệt lắm.”

Lạc Mộ Thâm cười cúi đầu nhìn tôi: “ Không sao, em còn không tin thể lực của anh sao? Anh sẽ bế em xuống.”

Anh ấy bế tôi như thế xuống cầu thang.

Ra khỏi cửa chung cư, một em bé có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu xách đến cho tôi một đôi giày, tôi cúi đầu xuống nhìn, đó là một đôi giày thạch anh bên trên được gắn vô số các hạt đá thạch anh sáng lấp lánh.

Thạch anh long lanh, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Đẹp quá.

Lạc Mộ Thâm thủ thỉ bên tai tôi: “ Anh nghe nói rất nhiều cô dâu mong chờ vào ngày kết hôn sẽ được đi một đôi giày thạch anh đẹp nhất, hơn nữa tốt nhất chiếc giày đó phải là do tự tay chú rể gắn kết những viên thạch anh lên, anh mới biết, thì ra con gái đều mong chờ điều này, đôi giày thạch anh này là đôi giày độc nhất vô nhị trên thế giới, dùng tiền cũng không thể mua được, cho nên anh mua một đôi giày da trắng cho em, lại mua 9999 viên thạch anh, sau đó, anh đính từng viên lên, mỗi một viên, anh đều tự nói trong lòng một câu: Đầu lợn, anh yêu em.”

A? Thì ra đôi giày thạch anh này là do Lạc Mộ Thâm kỳ công đính từng viên lên sao?

Tôi đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, thảo nào, mấy ngày này, tôi thường xuyên ngủ đến nửa đêm tỉnh dậy không thấy Lạc Mộ Thâm bên cạnh mình nữa, mà ở phòng đọc chuyển đến âm thanh lạch xạch, thì ra anh ấy giấu tôi ngồi trong phòng đọc sách đính những viên thạch anh lên giày cho tôi? Mẹ ơi, tôi còn nghĩ anh ấy ở trong phòng đọc sách để tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.