Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 521: Chương 521: Hán tử mang bầu




Dường như phải dùng sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, tôi cắm đầu lao qua lửa ở cầu thang bộ tầng thứ 20, chạy tiếp lên trên không quay đầu lại.

Chạy đến tầng thứ 21, quả nhiên không còn lửa nữa, tôi bước chậm lại, đập chỗ bén lửa ở chiếc chăn đi, sau đó, tôi chạy một mạch lên tầng cao nhất.

Lao đến tầng thượng, tôi ngạc nhiên phát hiện bình thường cửa ở sân thượng luôn mở giờ lại bị khóa rồi, mẹ kiếp, con đường sống của tôi bị bịt rồi sao?

Cửa này tại sao lại khóa chứ? Rõ ràng mỗi ngày đều không khóa mà?

Tối qua tôi còn lên sân thượng phơi quần áo nữa? Tại sao lúc quan trọng nhất còn khóa chứ?

Nhìn cái khóa to đó, tôi cuống quýt cả lên.

Lúc này, khói ở xung quanh đã ám càng ngày càng dày đặc.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Hay là tôi lại lao xuống dưới? không được, trong cầu thang của tầng 12 lửa bén rất to rồi, nếu như tôi lao xuống dưới, cũng không thể chạy qua được.

Đúng lúc này, hai hộ gia đình ở tầng trên cùng cũng mở cửa lao ra ngoài.

Tôi hét lên gọi bọn họ: “ Đừng xuống dưới, phía dưới cũng có lửa, chúng ta phải lên sân thượng.”

Mấy người đó không tin tôi lắm, nhưng khi bọn họ chạy đến tầng 20, lửa lúc đó đã rất to rồi, bọn họ lại chạy vòng lên, bây giờ, bọn họ cũng chỉ có thể cùng tôi lao ra sân thượng mà thôi.

Lên sân thượng, đó là suy nghĩ rất tốt của tôi, chỉ cần chúng tôi chạy lên sân thượng, không lâu nữa, Lạc Mộ Thâm sẽ điều máy bay trực thăng đến đón chúng tôi, nhưng bây giờ, cánh cửa thông ra sân thượng đang bịt con đường sống của chúng tôi.

Tôi nhìn hai hộ gia đình đó, trong lòng không kìm được có chút run rẩy.

Tại vì mấy người chạy lên này, đều là nữ cả, duy nhất một nam, đó là bé trai khoảng 6 tuổi.

Cũng chính là nói, trong bảy người này, đến một người đàn ông thanh niên cũng không có.

Người trụ cột của gia đình họ đều đang ở ngoài tiếp khách như nhà tôi sao?

Mấy người phụ nữ rồi cả những người trung niên ôm con của mình khóc lóc ỉ ôi, trong tiếng khóc mang theo cả sự tuyệt vọng.

“ Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ bị chết ngạt đấy, cố gắng nín thở, đừng hít khí vào.” Tôi lớn tiếng nói.

Không sai, lúc này, khói đã bao phủ kín càng dày đặc hơn, tôi vội nín hơi thở mình lại.

“ Nhà của mọi người có búa kìm hay gì đó không? Nếu như không có, ghế gì đó cũng được.” Tôi lớn tiếng hỏi mấy người phụ nữ đó.

Mấy người phụ nữ đó dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, mọi họ bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào tôi.

Tôi bây giờ trở thành người mạnh mẽ đáng dựa nhất. A ya ya, tôi quả nhiên là một nữ hán tử.

Bọn họ vội run rẩy lấy chìa khóa mở cửa, một lát sau, một bà cô trung niên tìm được một chiếc ghế tương đối chắc chắn đưa cho tôi, tôi đón lấy, trong lòng nói: “ Con à, truyền cho mẹ sức mạnh nhé!”

Tôi giơ cánh tay lên, ra sức đập chiếc ghế trong tay vào ổ khóa của chiếc cửa ra sân thượng.

Uỳnh uỳnh uỳnh.......

Tiếng đập lớn vang trong bên trong tòa nhà, cùng với tiếng mấy người phụ nữ khóc lóc xung quanh, tôi nghiến răng, đập liên tiếp vào ổ khóa đó, cảm giác người mình cũng bị rung theo như có động đất vậy.

Không thể không nói, con người tôi thật sự dũng mãnh.

Thời khắc nguy cấp nhất, sức mạnh như dồn hết vào bả vai tôi, ra sức đập vào ổ khóa đó.

Qua một lúc sau có lẽ ổ khóa đó sắp bị đập vỡ rồi.

Trong lòng tôi khẽ mừng thầm, lại ra sức dùng lực đập, nhưng chiếc ghế trong tay tôi “ lạch xạch” một tiếng gãy vụn thành bốn năm phần.

Tôi đờ đẫn nhìn chiếc gỡ gãy trong tay đó, lại nhìn những vệt máu tươi do cọ xát ở gan bàn tay mình, trong lòng tôi tự nói với mình: Nhụy Tử, mày xong đời rồi.

Xong đời rồi?

Ở khóa này không bị đập vỡ, vậy con đường sống của tôi thì sao?

Mấy người già yếu ớt đó lại gào khóc lên.

“ Khóc gì chứ? Chúng ta đã chết đâu.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nới: “ Mau tìm thứ khác, khóa sắp mở được rồi, mọi người mau đi tìm đi.”

Mấy người phụ nữ đó bị tôi mắng như thế, cũng lấy lại tinh thần.

Bọn họ lại chạy về phòng nhà mình bắt đầu tìm đồ.

Các loại vật nặng giao vào trong tay tôi, tôi lần lượt giơ lên, bắt đầu gõ vào ổ khóa đó, cuối cùng, một người phụ nữ cuối cùng tìm được chiếc búa, tôi giơ mạnh lên, dồn hết lực toàn thân vào đập: “ lách cách.”

ổ khóa đó, cuối cùng bị tôi đập vỡ rồi, ổ khóa đen đó rơi xuống đất.

Khoảnh khắc đó, tôi dường như lại nghe thấy Phương Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên biểu thị khen ngợi tôi: “ Cô gái, cô đúng là nữ hán tử.”

Không sai, tôi chính là nữ hán tử! Sự dũng cảm của tôi vào lúc quan trọng nhất phát huy tác dụng rồi.

Trong lòng tôi tràn đầy lòng tự hào dân tộc.

Con à, con lợi hại quá, là con đã truyền cho mẹ sức mạnh.

Tôi lập tức đẩy chiếc cửa đó ra, ngay sau đó luồng không khí tươi mới phả vào.

“ Mau, lên sân thượng.” Tôi gào lên gọi mấy người phụ nữ yếu ớt đó đi lên sân thượng.

Cho đến khi tôi được hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy mình giống như thật sự có được một cuộc sống mới vậy.

Còn mấy người già yếu đó dường như nằm bẹp hết trên sàn đất rồi.

Tôi chạy đến ban công, nắm lấy lan can sân thượng nhìn xuống dưới, quả nhiên 119 đã đến rồi, vô số xe cứu hỏa đã dùng thang dây, vòi phun nước trong tay của các nhân viên cứu hỏa ra sức phun lên.

Lửa đã được dập tắt đi rất nhiều, nhưng thang dây dù sao cũng có hạn, lửa từ tầng mười năm trở lên vẫn chưa được dập tắt, vẫn không ngừng bốc lên trên.

“ Mẹ ơi, nếu như lửa cháy lên sân thượng thì làm thế nào? Chúng ta không phải đợi lửa thiêu chết đấy chứ? Chúng ta không phải tự mình chạy vào con đường cụt sao?” người phụ nữ đưa búa cho tôi đang ôm đứa con của mình mà khóc. Trong giọng nói của cô ta mang sự hối hận, là vì chạy lên sân thượng với tôi, quả thật như sa chân vào địa ngục vậy.

Cô ta khóc như thế, những người phụ nữ khác cũng khóc theo.

Tôi thật sự ghét mấy người phụ nữ động tí là khóc, hơi một tí là đã tuyệt vọng.

Nhìn chị đây này!

“ Yên tâm, trước khi lửa bén lên, chúng ta nhất định sẽ được cứu.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Ai đến cứu? Nếu như không có người đến cứu thì chúng ta phải làm thế nào?” Một bà lão nhìn vẻ hòa hoa phú quý vừa khóc vừa nói.

“ Nếu như không có ai đến cứu, một là thiêu thành vịt đi, hai là nhảy lầu, chúng ta mấy người cùng nhảy, yên tâm, ‘ầm’ một tiếng, còn cảm thấy không đau, chỉ ngã chết thôi, không còn biết đau đớn, không phải sống trong khổ đau, sau đó chúng ta sẽ làm bạn trên đường xuống suối vàng.” Tôi lạnh lùng nói.

Tôi thật sự khó hiểu, mấy người phụ nữ này, nếu không phải tôi bẩo mọi người đi theo tôi lên sân thượng, các người nhất định sẽ chạy thoát ra được lửa cháy đó sao?

Bên dưới cũng có lửa có biết không? Đi theo tôi còn có cơ hội chạy thoát thân.

Tôi đang nghĩ thế, chỉ nghe thấy có tiếng ù ù của máy bay, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ bay đến ở phía xa.

“ Máy bay đến rồi, máy bay đến rồi, máy bay đến đón chúng ta rồi.” Tôi chỉ về chiếc máy bay đó mà phấn khởi gọi. Tôi ra sức giơ chiếc khăn mặt trong tay mình mà vẫy, như thế, chiếc máy bay trực thăng đó có thể nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi.

Lạc Mộ Thâm, quả nhiên điều máy bay trực thăng đến rồi. Anh Đại Thâm, anh thật trọng chữ tín!

Mấy người phụ nữ yếu ớt đó đờ đẫn nhìn chiếc máy bay trực thăng đó, gần như không dám tin vào mắt mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.