Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 93: Chương 93: Họ nghĩ tôi đáng




“ Không tại sao cả, chỉ là không thích làm phiền.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta đột nhiên lấy một ngón tay nhẹ đẩy vào sau đầu tôi, “ Cho nên nói, không phải tất cả con gái ai cũng đều coi trọng trinh tiết, giữa chúng ta và những người con gái đó, chính là chọn lấy thứ mình cần mà thôi, họ cần tiền, cần cơ hội, còn tôi, cần một người phụ nữ làm cho tôi thỏa mãn nhu cầu của mình.”

Lời của anh ta, quá thiên về lý trí rồi, lại còn quá lạnh lùng nữa.

“ Cho dù Lạc Tổng có nói thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng tình với quan điểm của Lạc Tổng, tôi nghĩ người phụ nữ chỉ có yêu người đàn ông đó mới có thể cùng người đàn ông đó lên giường được, yêu đương không lấy hôn nhân làm mục tiêu thì đều là những kẻ sở khanh.” Tôi hơi tức giận nói.

“ Ồ ? Như thế, tức là cô và người yêu cũ bốn năm trước đã lên giường với nhau rồi, bọn cô chưa bao giờ nghĩ tới hôn nhân ? Cô chưa từng yêu anh ta ? “ Lạc Mộ thâm khẽ chớp mắt nói.

Tôi lập tức sững người ở đó, lời của anh ta không ngừng văng vẳng bên tai của tôi, phải, tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó, tôi và Đường Nhiên yêu nhau lâu như vậy, tôi chưa bao giờ lên giường với anh ta, vậy rút cuộc là vì cái gì ?

Vậy đúng là vì tôi chưa từng yêu anh ta ? Không yêu....

Môi tôi khẽ mấp máy, tôi không biết nên trả lời Lạc Mộ Thâm như thế nào.

Đôi mắt sâu đó của Lạc Mộ Thâm khẽ chớp : “ Cũng có thể, cô chưa từng gặp người đàn ông nào làm cho cô có thể có thể dâng hiến cả cuộc đời mình, trong chuyện đó, cô có chút không cam tâm hiến thân cho người đàn ông đó có đúng không ?”

Tôi bực tức chớp mắt, anh ta nói thế, hình như đúng là, là tôi không cam tâm sao ?”

Trong ý thức tình dục tôi thực sự không yêu Đường Nhiên như thế sao ?

“ Vì thế, cũng giống nhau thôi, các cô gái đồng ý lên giường với tôi, đó là vì bọn họ thấy tôi đáng để họ dâng hiến. “ Lạc Mộ Thâm dựa nhẹ vào ghế, “ Tiểu nha đầu, đừng mang đạo đức của mình áp đặt lên người khác nữa, cô không lên giường, cũng chẳng ai thấy cô cao thượng hơn người khác cả, tôi gái gú, cũng chẳng ai thấy tôi hèn hạ cả.”

Tôi dường như chết lặng, chẳng thể nói được một câu nào, người đàn ông trước mặt tôi quá lợi hại, anh ta đúng là có tài chơi gái, giết người đốt xác cũng nói có lý cả, đều làm cho người khác đồng tình.

“ Khụ, tôi có yêu một người thế nào, thì tôi cũng sẽ gìn giữ thứ cao quý nhất của tôi cho tới ngày kết hôn.” Tôi bực tức nói.

“ Ồ ? Vậy cá cược một chút, tôi chờ xem một ngày nào đó cô sẽ yêu một người đến cuồng nhiệt, cô còn giữ được những lời mình vừa nói không nhé ?” Lạc Mộ Thâm cười khinh khỉnh, “ Hoặc là nói, bây giờ cô lại nhấn mạnh cô vẫn còn trinh tiết, chẳng nhẽ cô muốn cùng tôi........”

Ôi mẹ ơi, tôi chút nữa thì nói với Lạc Mộ Thâm : “ Mau đi tẩy não đi, tôi thà lên giường với con đười ươi đen, chứ còn hơn là làm chuyện đó với anh, lên giường với anh chính là một điều sỉ nhục đối với tôi.”

Đương nhiên, câu nói đó chỉ nằm trong ý nghĩ của tôi mà thôi, tôi không dám nói ra.

Tôi còn muốn làm việc hay không ?

Trong khi tôi đang buồn bực, máy bay trực thăng đã hã cánh, tôi phát hiện, lại hạ cánh ở trên đỉnh tòa nhà nơi tôi ở, sau khi tôi xuống máy bay, có thể đi thẳng theo một đường trên sân thượng để về nhà mình.

Lúc này, mọi người hầu như đã ngủ hết, sân thượng không còn ai, cho nên cũng chẳng có ai để ý tôi là ngồi máy bay quay về.

“ Xuống đi!” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi.

“ Biết rồi.” Tôi nhấc cao váy của mình, giờ tôi mới phát hiện tôi vẫn còn đang mặc chiếc váy đó, “ Lạc Tổng, mai tôi tiếp tục đi làm.”

“ Tùy cô thôi, nếu bụng còn đau, có thể ở nhà, dù sao cũng chỉ thiếu cô.” Lạc Mộ Thâm nhạt nhẽo nói.

Tôi còn muốn nói gì nữa chứ, cửa của máy bay đã mở, tôi chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm qua lớp kính thủy tinh, lúc này, máy bay lại từ từ cất cánh, bay khỏi đỉnh tòa nhà.

Tôi thở dài một tiếng, nhìn người ta, khi tôi đến một chiếc xe cũng chẳng thể mua nổi, thì người ta đều đã có cả máy bay rồi.

Sự khác biệt này đúng là quá xa vời rồi~ !

Tôi vừa thở dài, vừa đi xuống bậc thang sân thượng để xuống nhà, rồi vào thang máy đi về phòng mình ở.

Cuối cùng cũng về tới nhà rồi.

Tôi về tới chỗ ở của mình, khi tôi bước vào nhà vệ sinh nhìn vào chiếc gương, tôi không ngừng suýt xoa, mình ngày hôm nay, đúng là quá xinh đẹp và đáng yêu.

Ai không biết, chắc chắn sẽ nghĩ là Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ đang tranh cướp tôi. Thực ra, về cơ bản không phải như thế, là tôi tự nhiên rơi vào tình huống là đối tượng gây nên chiến tranh của hai con người đó.

Quá mệt mỏi, đặc biệt bụng còn rất khó chịu, tôi dường như chỉ muốn ngã gục xuống giường luôn lúc này.

Tôi vội vã đi tắm giặt, sau đó thay bộ đồ ngủ, rồi đặt lưng lên giường, gối đầu lên gối, thoải mái đi vào giấc ngủ sâu.

Ai dà, cả ngày hôm nay, tôi như là đi đánh trận vậy, thật sự quá là mệt mỏi.

Cho nên, đến một giấc mơ tôi cũng không mơ, ngủ quá ngon lành.

Ngày thứ hai, tôi bị chiếc đồng hồ báo thức gọi dậy, vội vàng vệ sinh cá nhân xong, tôi liền tới công ty.

Tuy Lạc Mộ Thâm nói tôi có thể không phải đi làm, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể đi được.

Tôi chỉ là thư ký của anh ta, một ngày không đi làm, sao có thể nhận lương không được ?

Khi tôi bước vào tòa nhà Tập đoàn Lạc Thị, cảm thấy đến thái độ của cô lễ tân cũng thay đổi rõ rệt, bọn họ cười như hoa với tôi, rất lễ phép chào tôi :“ Chào thư ký Tô .”

Tôi liền gật đầu, waaa, xem ra việc bổ nhiệm nhân sự đã hoàn tất rồi, cả công ty đều đã biết rồi, vì thế, chức vụ của tôi cũng đã được chính thức rồi.

Thực ra, tôi rất thích kiểu cảm giác này, đặc biệt là được nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh dành cho tôi, dù sao tôi cũng là một cô gái trẻ, tôi cũng là có chút hư vinh cho mình, tôi thực sự cảm thấy lâng lâng khi được mọi người nhìn mình với ánh mắt như vậy.

Tôi vui vẻ chào hỏi mọi người, sau đó đi tới trước thang máy.

Vì đang trong thời gian đi làm, nên trước thang máy có rất nhiều những đồng nghiệp khác đang đợi, mỗi ngày khi vào thời gian đi làm, thang máy đều rất bận rộn, trước đây rất nhiều lần, tôi không thể chen vào được thang máy, nên lại đợi chuyến sau, có lúc vì thế mà đi làm muộn, chỉ có vài phút đi muộn đó, đã làm tôi bị trừ mất năm mươi tệ.

Còn hôm nay, khi nhìn thấy tôi tới, những người đó, không những lập tức chủ động chào tôi, còn chủ động tránh sang hai bên thành một đường nhỏ, nhường tôi bước vào vị trí đầu tiên trong thang máy.

Bọn họ làm tôi hơi ngại.

Ai dà. Tôi đâu phải người lợi dụng chức quyền chứ ?

Tôi chủ động muốn bắt chuyện với một vài người quen, nhưng bất ngờ phát hiện Trần An An cũng đang có mặt trong số bọn họ.

Trần An An lúc này mặc trên mình những bộ mốt thời thượng nhất, cũng có thể nhìn ra, giám đốc Dương Siêu đã cung cấp những điều kiện tốt nhất cho cô ấy, nếu không thì, vừa mới đi làm được hơn hai tháng, làm sao có thể trang điểm một cách gọn gàng xinh đẹp như thế được ? Bộ đồ trên người, e là lương cả năm của cậu ấy cũng chẳng mua nổi ?

Tôi hơi đau xót nhìn cậu ấy, chẳng biết là nên cười hay nên khóc, An An, bạn thân của tôi, đây là những thứ cậu muốn có được sao ?

Cậu luôn cho rằng vì mình bên cạnh Lạc Mộ Thâm nên mới có tất cả, nhưng mình chẳng biết phải giải thích với cậu thế nào đây ?

Tôi không phải là tình nhân của Lạc Mộ Thâm, những thứ tôi có bây giờ cũng chẳng qua cũng là do gã Thiếu gia Lạc bọn họ vui vẻ cho thôi, nhưng người bạn An An của tôi lại không hiểu.

Nghĩ tới những điều tốt đẹp chúng tôi từng có, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nghĩ tới đây, tôi chủ động nhìn về Trần An An : “ An An....thật đúng lúc.”

An An quay sang nhìn tôi, khẽ mỉm cười nhưng vẫn tỏ ra rất xa lạ :“ Xin chào, thật đúng lúc, thư ký Tô.” Cậu ấy còn gật đầu với tôi.

Xem ra cậu ấy thực sự muốn xóa bỏ tất cả mọi thứ với tôi rồi.

Tôi thực sự cảm thấy đau buồn vô cùng.

Cậu gọi mình là Thư ký Tô......

Thang máy đã xuống, tôi bị các đồng nghiệp khác vây xung quanh, thang máy không chứa được nhiều người như vậy, vài đồng nghiệp có chức vị không tốt lắm cũng đành phải tự giác đợi chuyến sau, tôi thấy sự không cam chịu trong ánh mắt của họ, có cách nào không đây ? Tranh dành chức vị, chính là tranh dành chức vị.

Là nơi giết người không thấy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.