Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 278: Chương 278: Hố




“ Nói cho cậu biết, Dạ Thiên Kỳ, bọn mình sẽ đi, sẽ đi, Nhuỵ Nhuỵ, bảo cho bọn anh, ăn cơm ở đâu?” Thôi Táp lớn tiếng hỏi.

Tôi bụm miệng cười: “ Chúng tôi muốn đi ăn ở nhà hàng nhỏ gần Núi Kim Cương, các anh có đến không? Vậy thì chúng tôi dừng xe ở trước Núi Kim Cương đợi anh nhé.”

“ Lập tức đến đó, đợi bọn anh.” Thôi Táp vội vàng nói, sau đó tắt điện thoại.

“ Hai thằng cha đáng chết đó, dám phá vỡ cơ hội hẹn hò của anh với Nhuỵ Nhuỵ.” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói.

“ Thôi đi, đó là bạn thân của anh mà, hơn nữa tôi cũng muốn gặp bọn họ, chơi với bọn họ rất vui.” Tôi nhẹ giọng nói.

Thực ra, tôi muốn đợi sau khi bọn họ đến sẽ xử lý hai thằng cha đó, lần trước cùng với Dạ Thiên Kỳ bàn tính lừa tôi, mỗi thù này tôi vẫn còn nhớ!

“ Vậy thì chẳng còn cách nào rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đúng rồi, bọn họ vì sao gọi anh là quỷ dạ xoa?” Tôi đột nhiên nhớ ra, hỏi.

“ Đố kỵ thôi, thấy anh đẹp trai cho nên lúc nào cũng đặt cho anh cái biệt danh xấu xí.” Dạ thiên Kỳ cười nói.

Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, tôi bình thản cười gật gật đầu.

Đương nhiên, sau này, tôi mới biết lai lịch của biệt danh quỷ doạ xoa này, lúc đó tôi cũng bị doạ cho hết hồn.

Trong lúc nói chuyện, tôi và Dạ Thiên Kỳ đã đến trước cửa khách sạn Núi Kim Cương, dừng xe xong, chúng tôi ngồi trong xe đợi Lục Hàn và Thôi Táp.

Đợi một lúc, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ vang lên, anh ta lấy điện thoại ra xem, là Thôi Táp gọi đến.

“ Alo.......” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày lại, anh ta mở loa to nghe.

Quả nhiên bên trong chuyển đến là giọng nói đành chịu không biết làm sao của Thôi Táp: “ Alo, mình bị lạc đường (con nai) rồi.”

Dạ Thiên Kỳ cố tình cau mày nói: “ Alo, mình mọc hươu cao cổ rồi.”

Tôi suýt chút nữa cười phá lên, tên Dạ Thiên Kỳ này, lúc nào cũng thích trêu đùa như thế.

“ Thiên Kỳ, đừng đùa nữa, khách sạn Núi Kim Cương đó ở nơi nào thế, dùng phần mềm hướng dẫn cũng không được, bọn mình tìm không ra.” Giọng nói của Lục Hàn cũng chuyển đến.

“ Nếu không tại sao nói cậu ngốc còn không thừa nhận?” Dạ Thiên Kỳ vừa mở cửa xe vừa nói, “ Mình chỉ đường cho cậu nhé! Nhuỵ Nhuỵ, em ở trong xe đợi nhé, bên ngoài lạnh, đợi anh chỉ đường cho hai tên ngốc đó nhé.”

Tôi cười gật gật đầu.

Dạ Thiên Kỳ xuống xe, tôi nhìn thấy anh ta vừa gọi điện thoại vừa chỉ đường cho Thôi Táp bọn họ, tôi nằm bò ra cửa sổ xe nhìn bóng dáng kiên cường rắn rỏi của Dạ Thiên Kỳ, không kìm được thở dài một tiếng, thật sự không ngờ rằng, trước đây, tôi đều cùng với Lạc Mộ Thâm bọn họ đến quán “ Say để quên”, bây giờ lại không phải bọn họ nữa!

Tôi đang buồn rầu nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy hình bóng Dạ Thiên Kỳ ở trước mặt tôi giống như làm ảo thuật “ vụt” một cái đã không nhìn thấy nữa rồi.

Đúng thế, chính là vụt một tiếng đã không thấy nữa rồi.

Tại vì tôi luôn nhìn chằm chằm vào hình bóng của anh ta, cho nên, hình bóng của anh ta ở trong mắt tôi giống như biến mất một cách vô căn cứ vậy.

Tôi ngạc nhiên, mắt của tôi hoa rồi phải không?

Tôi dụi dụi mắt, quả nhiên, trong tầm mắt đã không thấy Dạ thiên Kỳ nữa rồi.

Hừ, thằng cha này biến đi đằng nào rồi?

Đây là vượt qua không gian hay là như thế nào? Thật là có chuyện đó sao? Hơn nữa lại bị tôi bắt gặp rồi sao?

Tôi cũng chẳng quan tâm bên ngoài gió to thời tiết lạnh, vội vàng nhảy từ trong xe ra, vừa chạy vừa hét lớn: “ Dạ Thiên Kỳ, anh ở đâu thế? Anh chạy đi đâu rồi?”

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ nơi không xa chuyển đến: “ Nhuỵ Nhuỵ, em đừng chạy về phía trước, nguy hiểm, anh ở phía dưới cơ!”

Phía dưới?

Tôi định thần lại, quả nhiên nhìn thấy trước mặt tôi không xa có một cái hố rất to.

Tôi lập tức hiểu ra rồi, Dạ Thiên Kỳ là bị rơi vào trong hố rồi.

Tôi cuống quýt cẩn thận dò dẫm đến bên chiếc hố đó, quả nhiên nhìn thấy bên trong chiếc hố sâu khoảng trên dưới 2m, Dạ thiên Kỳ đang nỗ lực đứng lên.

“ Dạ Thiên Kỳ, anh không sao chứ?” Tôi vội vàng hỏi.

“ Không sao, không sao, bên trong hố là bùn đất, rất mềm, không bị ngã đau? Không biết là ai, sao lại thất đức thế chứ, đào cái hố to như thế lại không có thông báo cắm cọc nguy hiểm gì, đây là anh rơi xuống đây, nếu như người già hay trẻ con ngã xuống thì làm thế nào? Anh mạnh mẽ như thế còn bị doạ cho hết hồn nữa!” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói, còn không quên ngẩng đầu an ủi tôi, “ Nhuỵ Nhuỵ em yên tâm đi, anh không sao. Chỉ là chân hơi đau một chút, có điều không có chuyện gì lớn đâu.”

Tôi vội vàng nói: “ Tôi gọi người đến cứu anh ra!”

“ Đừng gọi,” Dạ Thiên Kỳ nhíu mày nói, “ mất mặt quá, gọi người cũng không được gì? Cái hố này cũng không sâu, một lát nữa là anh nhảy được ra thôi.”

Tôi biết, kiểu người như Dạ Thiên Kỳ, cực kỳ sợ mất mặt.

“ Anh tìm chỗ hơi nông một chút, bám vào một bên là có thể lên được.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, em chờ xem anh làm thế nào mà ra được nhé1”

“ Được thôi.” Tôi đành phải nói.

“ Em quay về trong xe đi, ở đây rất lạnh, anh lập tức lên bây giờ.” Dạ Thiên Kỳ còn không quên dặn dò tôi.

Nhưng tôi làm sao có thể rời đi được chứ?

“ Không được, tôi phải nhìn anh ra được mới yên tâm.” Tôi ngang bướng nói.

“ Thật là bó tay với em, có điều, anh thật sự rất vui, tại vì Nhuỵ Nhuỵ của anh thật sự lo lắng cho anh.” Dạ Thiên kỳ vừa cười nói, vừa thuận theo đi về phía trước hố, tìm chỗ nông để nhảy lên.

Kết quả, tôi lại nghe thấy một tiếng “ Ui da.”

Tôi vội vàng hỏi: “ Dạ Thiên Kỳ, anh làm sao thế?”

“ Thật là đen đủi, ai lại thất đức thế chứ? Trong cái hố này còn có một cái hố nữa, anh lại sụt chân vào trong cái hố đó rồi.” Giọng nói đau khổ của Dạ Thiên Kỳ chuyển ra.

Tôi cười ngặt ngã bên miệng hố, suýt nữa cũng ngã vào trong hố rồi.

Thằng cha thích thể diện này, sao lại đen đủi thế?

“ Hay là tôi gọi người đến nhé?” Tôi đành phải nói.

Lúc này, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ vang lên, là Thôi Táp gọi đến.

Có thể là Thôi Táp hỏi Dạ Thiên Kỳ đang ở đâu, Dạ Thiên Kỳ chẳng khách sáo nói luôn: “ Trong hố.”

Sau đó, tôi nghe thấy giọng cười lớn của Thôi Táp và Lục Hàn.

Dạ Thiên Kỳ không khách sáo nói: “ Cười cái mông ấy, mau qua đây cứu trẫm. Đến muộn, chặt đầu.”

Tôi nghe giọng nói của Thôi Táp chuyển ra từ điện thoại của Dạ Thiên Kỳ, anh ta cười nói: “ Dạ Thiên Kỳ cũng có ngày hôm nay sao? Không cứu đấy, cho cậu khóc chết đi.”

Dạ Thiên Kỳ nghiến răng nói: “ Được, các cậu đừng cứu nữa, các cậu mà đến cứu, mình ra được việc đầu tiên là đạp hai cậu vào trong hố.”

Tôi lại nghe thấy tiếng cười của Lục Hàn và Thôi Táp.

Cười chán chê, hai bạn thân của Dạ Thiên Kỳ cũng đến rồi, bọn họ nhanh chóng đến bên hố, nhìn thấy tình trạng bi thảm của Dạ Thiên Kỳ trong hố, hai người bọn họ không nói gì, trước tiên......lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thôi Táp vừa chụp ảnh vừa nói: “ Đây là điểm sơ hở trong cuộc đời Thiên Kỳ, sau này nếu như không tốt với bọn mình, thì dùng cái này gửi lên phóng viên báo đài.”

“ Đúng, sau này phải dựa vào Dạ Thiên Kỳ rồi, mình cũng chụp một cái.”

Tôi nhìn khuôn mặt tức đến tối sầm của Dạ Thiên Kỳ.

“ Các cậu là kiểu người gì thế, đúng là bạn đểu.” Dạ Thiên Kỳ cười mắng, “Nếu như không mau xuống đây cứu mình, việc đầu tiên mình ra được là đạp chết các cậu đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.