Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 411: Chương 411: Hỏng rồi




“ Đúng thế, mẹ à, tên Lạc Mộ Thâm đó phong lưu lắm, mặc dù đẹp trai, có tiền, nhưng coi phụ nữ như cỏ rác. Bọn con nghe nói, Lạc Mộ Thâm đó thay phụ nữ còn nhanh hơn lật sách ấy, vẫn nên tìm người chung thủy như người yêu con là tốt nhất. Hì hì, nhà chú Tô đó còn không biết chuyện này ấy? Còn không biết con gái mình làm tình nhân cho người ta, thật quá mất mặt. Ha ha, chúng ta có nên nhắc nhở chú ấy không?” Giọng cười ha hả của Đoàn Phi Phi vọng lại.

Tôi đứng ở đó, quả thật không biết làm thế nào mới được.

Bố mẹ ông bà tôi cũng sững sờ, họ nhìn theo bóng của nhà họ Đoàn khuất đi, rồi lại nhìn Lạc Mộ Thâm, sắc mặt hết sức khó hiểu.

Tôi cắn cắn môi, thật không biết tại sao bây giờ lại thành ra thế này?

“ Bố mẹ, ông bà, chúng ta đừng để ý bọn họ, mau vào ăn cơm đi. Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.” Tôi vội nói với người nhà mình.

Lúc này, Lạc Mộ Thâm cũng cố nhịn cục tức, anh ấy vẫn giữ thái độ ôn hòa lễ phép, cười dìu ông bà tôi: “ Chúng ta đến chỗ ngồi đi! Đợi lâu như thế rồi, mọi người chắc chắn đói rồi.”

Bố mẹ và ông bà tôi hơi trầm lặng, họ không vui vẻ giống như lúc nãy nữa, mà lẳng lặng đi về phía phòng ăn tao nhã đó.

Ngồi vào trong phòng, tôi cố làm cho bầu không khí hoạt náo một chút, tôi gọi một nồi to các loại gân lầm, nhìn cả cái nồi to thơm ngon, nước miếng tôi như trực trào ra rồi.

“ bố mẹ, mau ăn, thịt này ninh nhừ lắm rồi, ông bà, miếng thịt này rấtt mềm, ông bà cũng có thể ăn được, không rắt răng.” Tôi nhiệt tình gắp thức ăn cho người nhà tôi, “ con thích ăn ở đây nhất, vừa ngon lại còn đẹp da nữa.”

“ Thảo nào da em đẹp thế, trắng trẻo bầu bĩnh, thì ra là do ăn những thứ này?” Lạc Mộ Thâm cười nhéo má tôi một cái, tôi thấy buồn cười phá lên.

Nhưng tôi nhìn thấy ông bà và bố mẹ tôi hình như không vui lắm, dáng vẻ của bố người rất trầm lặng.

“ Ông, bà, bố mẹ, mọi người sao thế? Đừng không vui như thế nữa, nhìn dáng vẻ chú Đoàn đó, con gái tìm được con nhà khai thác mỏ quặng. Mắt như lật lên tận trời rồi.” Tôi cười nói. “ Con người sao lại biến thành như thế rồi. tức chết rồi.”

Ông bà bố mẹ tôi vẫn im lặng, họ chỉ lẳng lặng ăn.

Rất nhiều lần Lạc Mộ Thâm chủ động gắp thức ăn cho họ, đều bị họ lạnh lùng từ chối.

Một lúc sau, mẹ tôi mới ngẩng đầu nói: “ tiểu Lạc, thảo nào cô nhìn cháu quen thế, bây giờ nghĩ lại, thì ra là đã nhìn thấy trên báo hay là tivi rồi.”

Trong lòng tôi thở dài, ôi, trên tạp chí trong nhà còn có ảnh của bố Lạc Mộ Thâm nữa. Mọi người chưa chắc đã nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, tại vì cũng không quan tâm đến tin tức tài chính và làng giải trí, chắc chắn mọi người là vì nhìn thấy bức ảnh của Lạc Kiến Ba mới cảm thấy Lạc Mộ Thâm nhìn quen.

Lạc Mộ Thâm cười vẻ hơi ngại.

“ Thì ra cháu là ông chủ của Lạc Thị nhiều tiền như thế sao!” Bố tôi nghĩ rồi nói, “ Đúng rồi, Nhụy Nhụy nói đang làm việc ở Lạc thị, cháu chính là sếp của nó phải không?”

“ Dạ vâng.” Lạc Mộ Thâm thành thật nói. Tôi nhìn thấy khẽ nuốt nước bọt khiến yết hầu động mấy lần.

“ Nhụy Nhụy nhà chú là thư ký của cháu à.” Bố tôi hỏi.

“ Vâng ạ.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Ồ.” Mẹ tôi đang định nói gì đó, nhưng tôi nhìn thấy bố tôi kéo mẹ tôi một cái, thế là mẹ tôi đang định mở miệng lại ngậm lại không nói gì nữa.

Bốn người họ chỉ cúi đầu ăn.

Để không khí sôi nổi hơn, tôi lại kể truyện cười, lại kể việc khi làm việc ở Lạc Thị gặp phải chuyện vui, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi cười cực kỳ miễn cưỡng, đến ông bà tôi, vốn dĩ thích Lạc Mộ Thâm, cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

Bữa cơm này, quả thật không biết là mùi vị gì nữa. Giống như nhai sáp vậy.

Tôi thật không ngờ, ăn bữa cơm với người nhà lại trở thành thế này.

Chẳng dễ gì ăn xong bữa cơm, bố mẹ tôi định đi thanh toán, nhưng Lạc Mộ Thâm đã thanh toán trước rồi.

“ Xem cháu kìa, Tiểu Lạc, cháu là khách, lại là sếp của Nhụy Nhụy, đến nhà chúng tôi, lẽ ra là chúng tôi mời cháu, tại sao có thể để cậu mời chúng tôi chứ?” Bố tôi nói. Thái độ mặc dù khách sáo, nhưng không còn vẻ thân mật như ban đầu.

“ Vốn dĩ là cháu nên mời cô chú và ông bà ạ.” Lạc Mộ Thâm cười nói. “ Hơn nữa, chúng ta sắp thành một nhà rồi mà.”

“ ha ha,” Tôi nhìn thấy bố tôi cười gượng một cái, tôi nhìn thấy bố tôi có vẻ ẩn ý nói một câu: “ Người một nhà thực sự không dám với. chúng tôi đâu dám trèo cao thế chứ?”

Tôi nghe bố tôi nói thế, trong lòng nhói lên một cái, đúng thế, lần này là dự cảm không tốt rồi.

Lẽ nào, người nhà tôi bắt đầu không thích Lạc Mộ Thâm rồi? nỗ lực của chúng tôi thành công toi sao?

Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi lại ngồi trên xe của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm lại đưa chúng tôi về nhà.

Xuống xe, mẹ tôi nói với tôi và Lạc Mộ Thâm: “ Tiểu lạc, cháu dự định quay về thành phố A ăn tết sao?”

Tim tôi căng thẳng hồi hộp hơn, hỏng rồi, bố mẹ tôi có ý định đuổi Lạc Mộ Thâm về thành phố A sao.

Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Cô chú, cháu lần này đến, là muốn đưa Nhụy Tử về quê ăn tết, ăn tết xong, cháu và cô ấy sẽ quay lại thành phố A.”

Mẹ tôi khẽ cau mày lại: “ Cháu không về nhà ăn tết sao? Tết truyền thống, là lúc cả nhà quây quần, không về nhà cùng ăn tết với mọi người thì không hay lắm?”

Lạc Mộ Thâm mỉm cười: “ Không sao ạ, thực ra, nhà cháu là như thế này ạ, mặc dù buổi tối ba mươi tết cũng quây quần đoàn viên, nhưng sau đó cả nhà mỗi người vì công việc lại bay sang các nước khác, cháu vẫn thích bầu không khí như nhà mình, đầm ấm vui vẻ.”

Ông nội tôi lạnh lùng nói: “ Cuộc sống của nhà có tiền, thật khó để hiểu.”

Tôi nhìn thấy bà nội tôi khẽ cấu nhẹ ông một cái, ông tôi không quay đầu lại, dáng vẻ không chịu phục.

“ Lần này, anh Đại Thâm thật sự muốn ăn tết cùng chúng ta, cũng sắp đến tết rồi, nhà mình đừng bảo anh ấy về. Anh Đại Thâm, không khí tết không giống như nhà chúng ta, bây giờ muốn ở nhà mình ăn tết mà?” Tôi vẫn cố gắng giữ hòa khí khiến bầu không khí thoải mái hơn.

Tôi cũng chẳng dễ dàng gì?

Tôi bây giờ đã hiểu vì sao người tôi giờ lại tỏ ra lạnh lùng với Lạc Mộ Thâm như thế.

Bố tôi nghĩ một lúc rồi nói: “ Hay là, cháu tìm một khách sạn ở đi?”

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, tôi vội vàng nói: “ Còn cần thuê khách sạn gì chứ, nhà mình đâu phải không có phòng ạ? Hơn nữa ngày mai là giao thừa rồi, bây giờ thuê khách sạn, để anh ấy một mình ở khách sạn xem pháo hoa sao?”

“ Có chỗ ngủ là ở đâu?” Bố tôi chẳng cần khách sáo nói.

“ Phòng của con ạ.” Tôi lỡ mồm nói.

“ Con gái lớn tướng mà cũng không biết xấu hổ, cái gì mà ở phòng con chứ? Chẳng trách người ta cười cho.” Bố tôi tức lên nói.

“ Chú cô, cháu trải đệm nằm dưới đất cũng được ạ, cháu không thích ở một mình ở khách sạn.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Đúng thế, hay là trải đệm nằm ở phòng khách cũng được ạ.” Tôi cũng vội cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.