Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 281: Chương 281: Khóc không nổi




Tôi tin rằng người có cùng cảm giác với tôi chính là ông chủ quá.

Tôi tin, lần sau nếu tôi còn đến quán này, không chừng còn bị ông chủ quán cầm chổi quét ra ngoài ấy chứ.

Tại vì tôi mà đến sẽ mang theo chiến tranh.

Nghĩ đến đây, tôi thật sự rất buồn bực, hừ, tôi cũng có lực hút chiến tranh thế sao? Tôi là mỹ nữ Helen chuyên gây chiến tranh thời cổ đại thành Troy sao?

Nhưng........

Tôi lại quay lại ngồi chỗ của mình lúc đầu, nhưng không còn hứng thú gì nữa.

Tôi ăn xiên thịt thơm ngon đó, giống như nhai sáp nến vậy.

“Hừ, coi như bọn họ biết điều, đi còn nhanh, ai sợ ai chứ?” Lục Hàn lạnh lùng nói, “ Những người này rốt cuộc sao thế, Nhuỵ Nhuỵ rõ ràng là bạn của chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì mà cướp chứ? Quen kiểu hỗn xược?”

Tôi nhẹ chớp chớp mắt.

Thực ra, có lẽ là Phương Trạch Vũ bọn họ hiểu nhầm rồi? Lạc Mộ Thâm thật ra không muốn tranh cướp.

Tôi thấy anh ta đã bỏ cuộc rồi, tại vì, trong ánh mắt của anh ta, hiện rõ là.....tuyệt vọng.

Vừa nghĩ đến đây, tôi cảm thấy tim của mình nhói đau.

“ Đừng nghĩ đến việc không vui nữa, ông chủ, mau mang thêm đồ ăn, ôi dào, ông đừng như nhà có người chết vậy, tổn thất hôm nay tôi sẽ bồi thường cho ông, hai lần, đã được chưa?” Thôi Táp nói với ông chủ.

Ông chủ bị doạ cho không còn hồn vía giờ mới lấy lại tinh thần, ông ta vội vàng dặn nhà bếp làm thêm đồ ăn, không khí căng thẳng của quán ăn giờ mới hạ xuống.

Dạ Thiên kỳ nghiêng mặt, chăm chú nhìn tôi: “ Nha đầu, ăn thêm chút nữa nhé!”

“ Ưhm.” Tôi cố gắng gật gật đầu, cố gắng rũ bỏ hình ảnh của Lạc Mộ Thâm trong đầu tôi. Đặc biệt là đôi mắt buồn sâu xa đó.

Nét buồn đó........

Tôi nhớ đến đôi mắt đó, lập tức không còn hứng thú ăn uống gì nữa.

“ Dạ Thiên Kỳ, tôi không muốn ăn nữa.” Tôi nhẹ giọng nói, “ Tôi muốn về nhà, tôi muốn đi ngủ.”

“ Bây giờ mới có mấy giờ?” Thôi Táp nhìn đồng hồ, “ Nhuỵ Nhuỵ, không phải chứ? Bây giờ mới 6 giờ tối! Hơn nữa những thứ này rất ngon, thật may bọn anh dẫn anh đến nơi này.”

“ Tôi muốn về sớm ngủ.” Tôi nhẹ giọng nói, tâm trạng phải cố kiềm chế cố kiềm chế, nếu như tiếp tục như thế, có lẽ tôi sẽ khóc oà lên mất.

Dạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ buồn bã của tôi, anh ta nhẹ giọng nói: “ Sức khoẻ Nhuỵ Nhuỵ không tốt, mình đưa cô ấy về trước, các cậu tiếp tục ăn đi nhé.”

“ Thế được rồi.” Lục Hàn và Thôi Táp đành phải nói.

Tôi đứng lên, Dạ Thiên Kỳ khoác áo lông vũ lên cho tôi, quàng khăn cho tôi, tay của anh ta ấm áp như thế, tình cảm như thế, khiến tôi nhớ đến Lạc Mộ Thâm cũng chăm sóc tôi như thế, mặc áo cho tôi, quàng khăn cho tôi, vừa nghĩ đến Lạc Mộ Thâm, mắt tôi lại đỏ lên.

Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi ra khỏi quán “ Say để quên”, trên đường, chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng quay lại xe của Dạ Thiên Kỳ.

Tôi muốn khóc, nhưng lại khóc không nổi, cảm giác đó thật là khó chịu. Đúng thế, không biết nói là cảm giác gì.

Tôi cắn cắn môi, cau mày lại, môi gần như sắp bật máu ra.

Ngực cảm thấy ngột ngạt khó chịu, tôi không biết giải thích cảm giác này như thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ tôi như thế, vẻ mặt cười đùa cợt nhả không nghiêm túc của Dạ Thiên Kỳ cũng trở nên nghiêm túc, anh ta trầm lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, muốn khóc sao?”

“ Ưhm, rất muốn khóc, nhưng lại khóc không nổi.” Tôi nhẹ giọng nói.

Đúng thế, cảm giác này quá khó chịu, cảm giác bí bức trong lòng khiến tôi gần như phát điên.......tôi cảm thấy phổi mình sắp nổ tung lên rồi, tôi chớp chớp mắt, muốn khóc ra nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Ai có thể hiểu được cảm giác này chứ?

Dạ Thiên Kỳ trầm lặng một lúc: “ Anh dẫn em đi đến một nơi, ở đó, em nhất định sẽ dễ chịu hơn.”

“ Dễ chịu hơn sao?” Tôi nhẹ cau mày, “ nhưng tôi không muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn vùi đầu vào trong chăn. Không muốn gặp bất cứ ai.”

Dạ Thiên Kỳ sát lại gần tôi, nụ cười sáng lại đó có thể làm chói mắt tôi. Anh ta cười nói: “ Yên tâm đi, không phải nói rồi sao? ở cùng với anh, anh sẽ làm cho em có cảm giác vui hơn.”

“ Được thôi, xem anh làm tôi vui thế nào, nếu như tôi không vui tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tôi cố ý nói như thế.

“ Yên tâm đi, chờ xem anh thể hiện.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Anh ta khởi động xe, chiếc xe sang của anh ta đưa tôi đi về hướng Đông Bắc.

Tôi buồn rầu ngồi ở ghế phụ, nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng cảm thấy rất buồn bực, tôi bây giờ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giải toả được cảm giác khó chịu này?

Tôi làm thế nào có thể để hình bóng của Lạc Mộ Thâm ra khỏi đầu mình bây giờ?

Tôi nghĩ như thế, cho đến khi Dạ Thiên Kỳ dừng xe lại.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đó là một câu lạc bộ vật lộn.

“ Đây là........?” Tôi sững sờ nhìn Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng, nụ cười sáng lạn đó có thể làm sáng cả bầu trời đêm.

“ Đi thôi, ra ngoài thì em sẽ biết, anh sẽ khiến em vui trở lại.” Dạ Thiên kỳ cười vui vẻ, tự tay tháo dây an toàn cho tôi, sau đó, kéo tôi ra khỏi chiếc xe thể thao.

Anh ta đẩy tôi đằng sau, tôi giống như tượng gỗ bị anh ta đẩy từ đằng sau lên khán đài vậy.

Có lẽ, thật sự có thể dễ chịu hơn sao?

Đi vào câu lạc bộ đấu vật, những cô nhân viên lễ tân vội vàng kính cẩn chào hỏi Dạ Thiên Kỳ, xem ra Dạ Thiên Kỳ thường xuyên đến đây rồi.

Anh ta rất nhanh làm xong cho tôi một chiếc thẻ hội viên Vip, sau đó, giúp tôi lấy quần áo thể thao, cười rồi đẩy tôi vào trong phòng thay đồ.

Tôi đờ đẫn nhìn bộ quần áo thể thao trong tay, nhất thời vẫn còn cảm thấy mù mờ.

Tôi ở đây, thật sự có thể quên đi được phiền não sao?

Tôi lập cập thay bộ quần áo đấu vật đó, trong gương, bộ trang phục màu xanh nhạt khiến khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác của tôi sáng sủa hơn.

Tôi cột tóc thành đuôi ngựa, vén những lọn tóc thừa lại, từ phòng thay đồ đi ra, tôi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ cũng vừa thay đồ xong, tôi mặc xanh nhạt, anh ta mặc bộ quần áo xanh đậm càng toát lên thân hình khoẻ khoắn rắn ròi của anh ta.

“ Ưhm, rất đẹp đó.” Dạ Thiên Kỳ cười quan sát tôi, anh ta vỗ vỗ bả vai tôi, “ Đến đây, Nhuỵ Nhuỵ.”

Tôi bị anh ta kéo vào trong câu lạc bộ đấu vật.

Tôi nhìn thấy, trong câu lạc bộ vip, nam nam nữ nữ các độ tuổi đang đấm các bao cát, có đôi đang hỗ trợ nhau tập luyện.....

Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi đến trước một bao cát lớn, cười nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, coi như bao cát này là kẻ địch của em, không, là nỗi buồn của em, thế thì, em đánh nó, sẽ trút hết được ra. Nào.”

Anh ta đeo bao tay mềm mại lên tay tôi.

Khi anh ta cúi xuống, tôi nhìn đôi lông mi dài của anh ta đó, thật rất giống Lạc Mộ Thâm.

Hai người đàn ông đẹp phong cách khác nhau này, luôn có người khác có cảm giác rất giống nhau.

Là do từ trường hay là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.