Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 154: Chương 154: Khu trồng hoa quả xinh đẹp




Bất kể là Lạc Mộ Thâm hay Dạ Thiên Kỳ, đều thích lái xe nhanh, nhanh như bão, dường như không nhanh như bão thì không thấy thích vậy. Còn tôi, thật sự chịu không nổi.

Tôi bây giờ, bị bọn họ dưỡng thành thói quen say xe, cảm giác cân bằng bị phá vỡ rồi.

“ Oẹ--- oẹ-----.” Dạ dày của tôi không ngừng xáo trộn, giống như một dòng máu nóng xộc lên đến cổ họng.

“ Cô làm sao thế? Lại say xe à?” Lạc Mộ Thâm từ gương chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt tôi càng ngày càng tái nhợt, không kìm được liền hỏi.

Tôi chẳng dễ gì mới nén được cái cảm giác khó chịu đó, lấy hết sức thở một hơi dài, miễn cưỡng nói: “ Anh Đại Thâm, tôi.....say xe rồi, sắp muốn nôn......oẹ.”

Phụ nữ đúng là phiền phức, Lạc Mộ Thâm không kiềm chế được trừng mắt nhìn tôi: “ Thật là phiền phức, sớm biết thế này, tôi không dẫn cô đến nữa.”

“ Anh Đại Thâm, tôi bây giờ mang bệnh kiên trì làm việc, anh không tuyên dương thì thôi, lại còn đả kích tôi như thế......tôi.....oẹ.....” Tôi vội vàng rút ra chiếc khăn tay bịt mồm mình lại.

“ Đừng có nôn trên xe đó, cô nhịn một chút, tôi dừng xe phía trước.” Lạc Mộ Thâm mất kiên nhẫn nói, tôi biết lúc này trong lòng anh ta mang đầy vẻ hối hận, sớm biết thế này thì không nên dẫn nha đầu này đi, nên dẫn thư ký khác đi mới phải.

Lại cố gắng nhịn thêm một đoạn đường, anh ta đi hết cao tốc, dừng xe ở bên đường, tôi vội vàng đẩy cửa nhảy xuống xe, quỳ xuống bên đường mà nôn thốc nôn tháo.

Còn Lạc Mộ Thâm đành phải kiên nhẫn đợi tôi.

Đợi tôi mặt mày thảm hại bước lên xe, Lạc Mộ Thâm bình tĩnh nói: “ Sao rồi? Đỡ hơn chưa?”

“ Đỡ nhiều rồi,” Tôi nhẹ giọng nói, “ Anh Đại Thâm, có thể lái xe nhanh như thế được không? Anh lái xe nhanh quá, tôi cảm thấy bản thân sắp mất trọng lượng rồi.”

“ Tôi có thể vứt cô ở đây được không? Tôi thật sự hối hận khi dẫn cô theo?” Lạc Mộ Thâm mất kiên nhẫn nhìn tôi nói.

“ Này, tôi nói anh Đại Thâm, anh đừng có mất nhân tính thế chứ? Anh là người tốt kia mà?” Tôi vội vàng nịnh Lạc Mộ Thâm, đề phòng thằng cha này vứt tôi giữa đường.

Để đề phòng tôi lại say xe lần nữa mà nôn ra xe của mình, Lạc Mộ Thâm đành phải lái xe với tốc độ chậm, tôi biết, tốc độ chậm như thế, khiến cho Lạc Mộ Thâm, người mà thích lái xe tốc độ không vui chút nào.

Tôi cũng biết, anh ta chắc chắn trong lòng nhiều lần thề rằng, sau này, nhất định không dẫn tôi đi nữa.

Có điều, tôi không quan tâm rốt cuộc trong lòng anh ta mắng chửi tôi thế nào, anh ta thật sự lái xe chậm lại rồi.

Hì hì, đây mới là thân sĩ mà!

Như thế, vốn dĩ không đến một tiếng rưỡi lái xe, nhưng Lạc Mộ Thâm lái thành hai tiếng, có điều, tốc độ này khiến tôi cảm thấy dễ chịu nhiều hơn rồi.

Càng lúc càng gần đến vùng nông thôn, tôi nhìn thấy xung quanh phong cảnh rất đẹp.

“ Anh Đại Thâm, ở bên đó có con suối, anh Đại Thâm, đằng kia có ruộng yến mạch kìa! Anh Đại Thâm, ở kia là cái gì thế?” Tôi hào hứng chỉ về phía trước mặt có một loài động vật mà không biết tên.

Lạc Mộ Thâm nhìn rồi nói: “ Kính nhờ cô, đó là sữa bò, cô chưa nhìn thấy bò bao giờ à?”

Tôi hào hứng nói: “ Tôi cảm thấy đó là bò mà, anh Đại Thâm, anh xem trong thành phố ở đâu có thể nhìn thấy bò chứ? Za za, đó là con cừu có phải không?”

Tôi từ trước đến nay chưa đến nông thôn bao giờ nên tôi nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ.

Tôi dường như một con vẹt liên mồm bên tai của Lạc Mộ Thâm, tay chỉ loạn xạ.

Tôi nhìn thấy biểu cảm trên nét mặt của Lạc Mộ Thâm là sự chán ghét.

Không sai, nếu anh ta bị kích động khéo còn muốn đạp tôi xuống xe ấy.

Cuối cùng cũng đến nơi, Lạc Mộ Thâm dừng xe, cùng tôi xuống xe, khí hậu ở vùng nông thôn thất sự quá trong lành, bầu trời ở nông thôn thật sự rất xanh, mây trắng của nông thôn dường như trắng hơn trong thành phố vậy!

Tôi lấy hết sức hít thở không khí trong lành đó, tận hưởng bầu trời như được rửa nước vậy.

Đây chính là căn cứ sản xuất của tập đoàn Lạc Thị sao?

Thật là to mà!

Lúc này, có vài người vội vàng đến đón: “ Lạc Tổng đến rồi?”

Thì ra là mấy người phụ trách của khu sản xuất, đối diện Lạc Mộ Thâm, hoàn toàn là dáng vẻ cung kính.

Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Tôi đến xem tình hình dây chuyền sản xuất.”

“ Vị này là.....?” Một người phụ trách nhìn tôi hỏi.

“ Thư ký mới của tôi, cô Tô Tư Nhuỵ.” Lạc Mộ Thâm giới thiệu.

“ Cô Tô, chào cô.” Người phụ trách vội vàng bắt tay tôi, tôi biết những người này đều là những người lọc lõi, bọn họ hiểu rằng, mặc dù tôi là thư ký tổng giám đốc, nhưng cũng không thể đắc tội thư ký tổng giám đốc, cho nên, thái độc của họ với tôi cũng hết sức kính cẩn.

“ Lạc Tổng, nước ép lựu đã lên dây chuyền rồi, Lạc Tổng có muốn đi xem không?” Một người phụ trách nhẹ nhàng hỏi.

“ Ưh, hôm nay tôi chủ yếu muốn xem dây chuyền sản xuất nước ép lựu.” Lạc Mộ Thâm gật gật đầu.

Mấy người phụ trách lập tức dẫn Lạc Mộ Thâm và tôi đi vào khu sản xuất.

Vừa đi vào khu sản xuất, tôi đã hoa quả mắt, trên núi trồng các loại hoa quả, năm sáu màu sắc, rất đẹp mắt.

Tôi từ trước đến nay chưa được nhìn thấy nhiều cây ăn quả như thế bao giờ, tôi thật sự nhìn đờ đẫn mắt.

“Khu đằng kia là cái gì ạ?” Tôi chỉ phía đông trên núi khu cây ăn quả đó hỏi.

“ Đó là vườn đào.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

“ Tôi thích ăn đào nhất, buổi trưa tôi nhất định phải ăn mấy quả đào mới được.” Tôi cười nói.

“ Được thôi, cô có thể ăn được mấy quả?” Lạc Mộ Thâm đột nhiên quay mặt qua, khoé miệng khẽ cười nói với tôi, nụ cười của anh ta hết sức sáng lạn.

“ Tôi có thể ăn được 4,5 quả.” Tôi cười nói.

“ Được, thế thì, buổi trưa, cô nhất định phải ăn 4,5 quả, nếu không, tôi trừ lương cô.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Không vấn đề gì.” Tôi cười nói. Vài quả đào mà có thể làm khó tôi sao? Nên biết, tôi nổi tiếng với dạ dày to, tôi lập kỷ lục ăn liên tiếp hai mươi quả đào.

Tôi không chú ý đến khoé miệng của Lạc Mộ Thâm nhếch lên nụ cười đáng ngờ.

Từ trên núi xuống, người phụ trách sản xuất dẫn tôi và Lạc Mộ Thâm đi vào trong gian sản xuất.

Đương nhiên, trước khi vào gian sản xuất, Lạc Mộ Thâm và tôi bị yêu cầu mặc quần áo màu trắng chống vi khuẩn, để tránh vi khuẩn theo vào gian sản xuất, khiến cho nước ép quả bị nhiễm khuẩn.

Nhìn bản thân và Lạc Mộ Thâm mặc bộ quần áo chống vi khuẩn giống như phi hành gia, tôi cảm thấy rất mới lạ.

Nhìn thấy tôi chân tay luống cuống không biết kéo khoá thế nào, Lạc Mộ Thâm chủ động cúi đầu kéo khoá lên cho tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy lông mi dài của anh ta, khuôn mặt hoàn mỹ sáng lạn ánh mặt trời.

Tim của tôi, lại đập nhanh rồi.

“ Được rồi,” Lạc Mộ Thâm vỗ tôi một cái, quay đầu nhìn sang mấy người phụ trách: “ Chúng ta vào thôi!”

Đi vào gian sản xuất, tôi giật mình kinh ngạc nhìn thấy dây chuyền sản xuất các loại máy móc không ngừng vận động, nó tự động nhặt lựu lên dùng nước rửa sạch, sau đó, tẽ vỏ, sau đó, nghìn cánh tay máy móc cạy ra từng hạt lựu giống như từng viên đá hồng ngọc vậy, trong toa xe to lớn đó, đếm không xuể những viên đá hồng ngọc đó, thật sự quá hùng vĩ.

“ Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều lựu thế này.” Tôi lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm cười, anh ta đeo chiếc găng tay một lần, từ trong toa xe to lớn đó, lấy ra một nắm hạt lựu màu đỏ đó: “ Nào thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.