Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 336: Chương 336: Là đang đợi mình sao




Con người Triệu Linh này bình thường là người sống nội tâm, nhưng chơi với tôi cũng rất tốt, lần trước họp lớp không nhìn thấy cậu ấy, tôi vẫn nhớ đến cậu ấy. Không ngờ lần này, chúng tôi có thể tụ tập rồi, cậu ấy còn kết hôn nữa.

Vừa nghĩ đến đây, tôi càng vui hơn.

Còn buổi tối Lạc Mộ Thâm vừa may có buổi tiếp khách, tôi cũng đi tham gia tiệc cảm ơn của Triệu Linh.

Cho nên, ngày hôm nay tôi rất hưng phấn, cảm thấy hiệu suất công việc cao rất nhiều.

Sau khi tan làm, tôi lập tức nói với Lạc Mộ Thâm, tôi đi tham gia tiệc cảm ơn của bạn học, Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói: “ không được phép chơi muộn quá, nếu không, anh đến đón em?”

Không cần, tôi không cần anh ấy đến đón tôi, Lạc Mộ Thâm quả thật quá thu hút ánh mắt người khác, vốn dĩ các bạn học đều truyền nhau nói tôi được dựa vào người có nhiều tiền, mặc dù bây giờ tôi là bạn gái danh chính ngôn thuận của Lạc Mộ thâm, tôi cũng không muốn anh ấy trở thành tiêu điểm của các bạn học.

Như thế, tôi sẽ cảm thấy mình không tự do, tôi nghĩ các bạn học cũng sẽ không tự do? Giống như tôi cố tình khoe bạn trai vậy.

“ Em chắc chắn sẽ về sớm, anh không cần phải đi đón em, đến lúc đó em về nhà sẽ gọi điện cho anh.” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm, “ buổi tối anh đi tiếp khách là dẫn Cát Vân đi phải không, uống ít thôi nhé.”

“ Biết rồi, quản gia nhỏ của anh.” Lạc Mộ Thâm đưa tay chiều chuộng vuốt ve sống mũi của tôi.

Thế là, tôi đi thẳng đến khách sạn “ Hạnh Phúc”, nơi mà Triệu Linh tổ chức tiệc cảm ơn.

Tôi không lái chiếc xe thể thao Mc Laren mà Lạc Mộ Thâm mua cho tôi, mà là bắt taxi đi đến đó. Tại vì tôi nghĩ hôm nay là tiệc tạ ơn kết hôn của Triệu Linh, chắc chắn bạn học đến không ít, tôi không muốn thể hiện xe hạng sang trước mặt bạn học, tôi cảm thấy như thế khiến các bạn học của tôi sẽ không thoải mái, trong lòng tôi cũng không thoải mái, chiếc xe đó cũng không phải là xe mà tôi tự mua được, chỉ là xe Lạc Mộ Thâm mua cho tôi, có gì mà khoe chứ?

Xuống xe, vừa may nhìn thấy Châu Đình cũng xuống taxi, cậu ấy nhìn thấy tôi, liền vui vẻ gọi to: “ Nhụy Tử.”

“ Đúng lúc quá. Mình cũng vừa đến, còn chưa lên trên ấy.” Tôi cười nói với Châu Đình.

Lúc này, tôi nhìn thấy đi phía sau Châu Đình là một thanh niên đeo kính xem ra rất hào hoa phong nhã, tôi chú ý thấy anh ta và Châu Đình nắm tay nhau rất chặt.

“ Châu Đình, đây là?” Tôi cười híp mắt hỏi Châu Đình.

Khuôn mặt tròn trĩnh của Châu Đình hơi đỏ lên, nhưng vẫn rất nhanh lấy lại được trạng thái ban đầu, cậu ấy nhẹ kéo người con trai bên cạnh: “ Nhụy Tử, thực ra muốn nói với cậu từ lâu, nhưng lại luôn ngại, đây là bạn trai của mình Đoàn Hiểu Phi, là kiến trúc sư của một công ty kiến trúc, là người con trai đơn giản, bọn mình quen biết khi đi xem mặt, cảm thấy hai người đều rất tự nhiên mà đến, cho nên.....hì hì, hôm nay mình dẫn anh ấy đến, thực ra là muốn giới thiệu cho các cậu biết.

Ồ, thì ra là bạn trai của Châu Đình.

Tôi nhìn dáng vẻ trung thực chân chất đó, xem ra Đoàn Hiểu Phi là một người cực kỳ chân thành, anh ta để lại cho tôi ấn tượng cực kỳ tốt. Tôi thật sự luôn rất lo cho Châu Đình, tại vì cậu ấy quả thật quá đơn thuần, cũng quá lương thiện, tôi thật sự rất hy vọng có một người đàn ông tốt chăm sóc yêu thương cậu ấy.

Đoàn Hiểu Phi này rất tuyệt.

Tôi cười đưa tay ra: “ Xin chào, em là Tô Tư Nhụy, em là bạn thân của Châu Đình.”

“ Là bạn tốt nhất.” Châu Đình lập tức bổ sung thêm.

Đoàn Hiểu Phi hơi xấu hổ đưa tay ra, bắt tay lại với tôi: “ Xin chào, Tô Tư Nhụy, thường xuyên nghe thấy Châu Đình nhắc đến em.”

“ Thường xuyên nhắc đến em? Hì hì, không nói xấu mình đấy chứ? Châu Đình?” Tôi tinh quái nháy mắt mấy cái với Châu Đình.

“ Nói xấu? Đương nhiên có. Mình thường xuyên nói, mình nói dạ dày của Tô Tư Nhụy rất to, hồi còn ở kí túc xá, thường xuyên một mình ăn mấy gói mỳ tôm liền, làm cho cả phòng đều là mùi mỳ tôm.” Châu Đình cười nói, “ Còn nữa......”

“ Cậu tránh ra chỗ khác, có tính người không vậy, có bạn trai thương rồi, là ở đây chế giễu mình có phải không.” Tôi lập tức che miệng Châu Đình lại, dùng cánh tay ra sức ghì lấy cổ của cậu ấy.

“ Giết người, có người muốn giết người bịt miệng.” Châu Đình khoa trương nói.

Bạn trai Đoàn Hiểu Phi của cậu ấy cười lên: “ Anh bây giờ mới biết cái gì gọi là vật họp theo loài, người chia theo bầy.”

Lúc này, Triệu Linh và chồng của cậu ấy cũng đi ra đón tiếp, Triệu Linh hôm nay trang điểm thật xinh đẹp, trên người mặc chiếc váy lông màu đỏ, càng nổi lên làn da trắng ngần, diện mạo thanh tú, tôi liền nhớ ra câu nói, mỗi cô dâu trong ngày kết hôn, đều là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới.

Chồng của cậu ấy xem ra cũng rất tốt, xem ra chín chắn chân thành lại có chí tiến thủ, cùng một kiểu người với Đoàn Hiểu Phi.

“ Các cậu đến rồi à, Đình Tử, Nhụy Tử, sao các cậu không vào?” Triệu Linh và chồng của mình vội vàng chào hỏi chúng tôi.

“ Bọn mình mới đến, gặp nhau ở dưới lầu, giờ mới lên.” Tôi cười nói, vừa lấy phong bì trong túi ra, hai tay cầm ra: “ Chúc người người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

“ Ha ha, Nhụy Tử, Đình Tử, mình nghe nói các cậu đều có một nửa của mình rồi, bao giờ thì tổ chức hôn lễ thế?” Triệu Linh cười nói.

Mặt của tôi lập tức đỏ bừng lên, tôi nghĩ tôi và Lạc Mộ Thâm có lẽ cũng không còn xa nữa?

Vừa nghĩ đến Lạc Mộ Thâm, trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào giống như hũ mật ong vậy.

“ Bọn mình cũng sắp rồi? mình ý kiến sau này cùng nhau tổ chức hôn lễ tập thể.” Châu Đình cười nói.

“ Mình thấy được đấy.” Tôi cười gần như sắp ngất đi rồi.

Lúc này, có vài bạn học mới đến, hầu như đến khoảng 6 giờ, nên mọi người đều gặp nhau ở lầu dưới.

Chúng tôi đang túm tụm nói chuyện, chỉ nghe thấy có người nói lớn: “ Ôi, chiếc xe thể thao đẹp quá.”

Cậu ấy vừa dứt, mọi ánh mắt của chúng tôi đều chú ý theo, chúng tôi thuận theo ánh mắt của cậu ấy mà nhìn, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao Buggati đẹp đẽ lái đến, giống như mang theo một trận cuồng phong vậy, thu hút những ánh mắt ngưỡng mộ.

Tập lâp tức sững sờ, chiếc xe này, tôi đã nhìn thấy rồi, đây không phải là xe của Trần An An sao?

Đúng thế, đương nhiên đó là một chiếc xe đắt tiền, sang trọng lại sành điệu.

Kiểu xe này, tôi luôn cho rằng người như Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ mới có thể lái, không ngờ, Trần An An cũng có thể lái.

“ Ôi, chiếc xe này đẹp quá.” Các bạn học xung quanh vẫn đang ngưỡng mộ, tán thưởng không ngớt, “ Nếu như kiếp này mình được lái chiếc xe này, thì thật chết cũng không tiếc.”

Trong giọng nói tán thưởng của nhóm bạn học, cửa chiếc xe sang đó mở ra, sau đó, một chân dài đi đôi boot da bước xuống, sau đó, vẫn trong ánh mắt ngạc nhiên của nhóm bạn học, Trần An An mặc một chiếc áo da sang trọng, chiếc váy da bó sát, trang điểm đẹp đẽ lộng lẫy bước từ trên xe xuống.

Đôi khuyên tai ngọc bích sáng lấp lánh càng tôn lên vẻ xinh đẹp của cậu ta, Trần An An nhìn chúng tôi, khẽ nhếch miệng mỉm cười xinh đẹp: “ Ôi, các cậu đều ở đây à, tại sao còn chưa lên lầu? Là đang đợi mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.