Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 560: Chương 560: LÃO HỒ LY HÁO SẮC




“ Được, vậy cháu nhớ nhé! Số điện thoại của bác là 13..........” Lạc Kiến Ba cười nói,

Đóa Đóa chớp chớp mắt, chăm chú gật gật đầu: “ Vâng, cháu nhớ rồi.”

Tiểu nha đầu này thật sự cực kỳ thông minh, trí nhớ của cô bé khiến người khác cũng phải giật mình. Trong chớp mắt, cô bé đã ghi nhớ số điện thoại của Lạc Kiến Ba.

Đương nhiên, Lạc Kiến ba cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mình đem số điện thoại của mình bảo cho một đứa trẻ học mẫu giáo, đồng thời, ông ta lại mong chờ cô bé gọi điện cho mình đến thế.

Ông ta hơi lo lắng Đóa Đóa sẽ quên số điện thoại của mình.

“ Uhm, Đóa Đóa, cháu nhắc lại một lần nữa số điện thoại của bác xem, bác sợ cháu quên mất.” Lạc Kiến Ba nói.

“ Hì hì, bác, sao cháu quên được chứ? Trí nhớ của cháu rất tốt. Sẽ không quên đâu, đặc biệt là số điện thoại của bác đẹp trai.” Đóa Đóa lại đọc lại một lần, không sai số nào cả.

Lạc Kiến Ba rất ngạc nhiên tại sao trí nhớ của đứa bé gái này lại tốt thế chứ?

“ Thế thì bác sẽ đợi điện thoại của cháu, nhất định phải gọi điện cho bác đấy.” Lạc Kiến Ba rất kỳ vọng cười nói.

“ Vâng, chắc chắn ạ. Cháu có thời gian nhất định sẽ gọi điện cho bác đẹp trai.” Đóa Đóa cười nói, “ Bác đẹp trai đến lúc đó nhất định phải đưa cháu đi chơi đấy.”

Lạc Kiến Ba nhìn Đóa Đóa, cảm thấy trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Ông ta đã rất lâu rất lâu, không vui như thế này.

Từ sau khi lần trước Lạc Mộ Thâm về nhà làm loạn, tâm trạng của mình không tốt chút nào, tính cách rất dễ nóng nảy, ông ta rất lâu rồi không bình tĩnh được như thế này.

Lúc này, Đường Linh Linh nhận điện thoại của Tô Tư Nhụy, vội chạy đến: “Đóa Đóa, mẹ con về rồi, đang tìm con đấy, chúng ta mau về nhà thôi, nếu không, nếu như mẹ con tức giận, sẽ không cho con ra ngoài nữa đâu. Mau lên, mau lên, đừng nói chuyện với ngài đây nữa.”

Đường Linh Linh từ bé lớn lên ở HồngKông, nhiệt tình đơn thuần với người khác, lại chuyên tâm luyện võ, cho nên không biết về Lạc Kiến Ba, vốn dĩ cũng không nhận ra ông ta là ai.

“ Vâng, chúng ta mau về thôi.” Đóa Đóa nhanh nhảu nói.

Nếu như để mẹ mình tức giận, mình thật sự rất khó ra ngoài chơi. Đừng nhìn mẹ mình lúc bình thường cười hi hi ha ha, nếu như tức giận lên rồi, thật sự rất giống một con hổ mẹ, bố bình thường còn sợ mẹ nữa là.

Mẹ mà tức giận, bố sẽ căng thẳng lo lắng! Phải ra sức dỗ dành mẹ, mẹ còn không vui nữa là.

Cho nên, Đóa Đóa quyết định lập tức về nhà.

Cô ta nhanh nhẹ nhảy xuống đất, vẫy tay với Lạc Kiến Ba: “ bác đẹp trai, tạm biệt bác, đợi điện thoại của cháu nhé.”

“ Được rồi, bác đợi điện thoại của cháu.” Lạc Kiến Ba cười nói, “ Tạm biệt, tiểu công chúa.”

Ông ta thật sự có chút không nỡ.

Ông ta đúng là rất thích cô bé này, lần đầu tiên trong lòng ông ta nghĩ, nếu như đứa bé này là cháu gái của mình thì thật tốt, mình nhất định sẽ yêu thương nó.

“ Được, vậy thì bác sẽ chờ điện thoại của tiểu thục nữ. Nhất định nhất định không được bỏ bom bác đâu đấy!” Lạc Kiến Ba khẽ nói, lúc này, một chiếc Ferrari dừng ở trước cửa hàng kem, nhấn còi.

Đường Linh Linh vội nói: “ Đóa Đóa, bố con đến rồi, đi thôi!”

Cô ấy dắt tay Đóa Đóa, đi ra khỏi cửa hàng kem.

Lạc Kiến Ba nhìn theo Đóa Đóa, khi ông ta nhìn thấy Đường Linh Linh dắt tay Đóa Đóa ngồi lên xe, ông ta khẽ thở dài trong lòng, ôi, đứa bé đáng yêu quá.

Bản thân bắt đầu mong đợi buổi hẹn với cô bé rồi.

Tâm trạng ông ta cũng trở nên không sao nói rõ được. Nhưng ông ta không chú ý đến người lái chiếc xe Ferrari đó lại là Lạc Mộ Thâm.

......

Lạc Kiến Ba quay về nhà của mình, con trai út Lạc Mộ Tiêu hôm nay về rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ bố mình mặt mày hớn hở, Lạc Mộ Tiêu hơi sững người lại.

Mình rất lâu chưa nhìn thấy bộ dạng bố lại vui vẻ thế này, tại vì bố bình thường lúc nào cũng trầm mặt, cho nên, Lạc Mộ Tiêu ra bên ngoài ở, giống mấy anh trai của mình, rất ít khi về nhà.

Tại vì không chừng về còn bị ăn mắng một trận, anh ta việc gì phải khổ thế?

Cho nên, Lạc Kiến Ba bình thường ở một mình.

Trong căn biệt thự rộng lớn này, ngoài quản gia người hầu gì đó, chỉ có một mình ông ta.

Ông ta cũng quen rồi.

Không có sự phiền hà của những đứa con này, mình càng sống tự do thoải mái, không việc gì tìm người đẹp chơi bời phong lưu, chán rồi thì đá, vui biết bao nhiêu.

Hôm nay, nhìn thấy Lạc Mộ Tiêu, ông ta hơi bất ngờ, nhưng bây giờ tâm trạng ông ta tốt, lần đầu tiên hiền từ mà hỏi con trai út của mình: “ về rồi à?”

Chưa bao giờ thấy vẻ hiền từ như thế của bố mình, Lạc Mộ Tiêu suýt nữa bò nhoài ra đất, quả thật không quen lắm.

“ Bố.......” Lạc Mộ Tiêu đành phải cười gượng nói, “ Tâm trạng bố hôm nay rất tốt.”

Rất ít khi nhìn thấy ông ấy tâm trạng tốt thế này, khuôn mặt hớn hở rạng rỡ, người như trẻ hẳn ra, càng toát ra vẻ phong độ trẻ trung.

“ Đúng thế. Tâm trạng rất tốt.” Lạc Kiến Ba lần đầu tiên cười nói.

“ Sao hôm nay bố lại vui thế?” Lạc Mộ Tiêu hơi tò mò hỏi, “ Có phải mới quen người đẹp nào, rất thích rất thích không?”

Hừ, bố của mình phong lưu vô độ, bây giờ thật sự nghĩ không ra, ngoài việc quen biết người đẹp mới ra, còn có gì khiến ông ấy vui như thế chứ.

“ Đúng thế, là quen biết một tiểu công chúa.” Trong đầu Lạc Kiến Ba cứ nghĩ đến hình tượng đáng yêu ngọt ngào của Đóa Đóa đó, quả thật trong lòng như có mật ngọt.

Quá thích tiểu nha đầu đó rồi.

Ông ta vẫn mường tượng ra bộ dạng đáng yêu hoạt bát đó của Đóa Đóa.

“ Ha ha.” Lạc Mộ Tiêu lắc lắc đầu, đừng để bản thân mình đoán chuẩn như thế được không?

Anh ta lấy lòng nhìn bố của mình: “ Người đẹp đó chắc chắn rất trẻ trung, rất xinh đẹp, lại thông minh........”

Thực ra, trong lòng anh ta, anh ta cho rằng bố của mình thích minh tinh trẻ trung non nớt.

Bố không phải lúc nào cũng có bệnh háo sắc này sao?

Cứ nghĩ đến Đóa Đóa, Lạc Kiến Ba càng như mở cờ trong bụng, ông ta ngồi trên ghế sopha da thật sang trọng đó, cười nói: “ Đương nhiên, rất trẻ, xinh đẹp, thông minh. Quá đáng yêu nữa, tại sao lại có thể xinh đẹp đáng yêu như thế chứ?”

Đôi mắt long lanh của tiểu nha đầu đó sao lại đẹp thế chứ, nhìn vào đôi mắt trong veo đó, Lạc Kiến Ba cảm thấy mình dường như nhìn thấy như có dải ngân hà xoay chuyển bên trong.

Lạc Kiến ba lập tức cảm thấy nhất thời mình không có hứng thú với mấy người đẹp đó nữa. Cái gì mà minh tinh non nớt, cái gì mà người đẹp gợi cảm, mau cút sang một bên cho ta.

Nếu như, mình có thể thường xuyên chơi với đứa trẻ đáng yêu đó thì tốt.

Đúng rồi, cô bé đó sẽ gọi điện cho mình bảo mình đi chơi cùng không?

Lạc Kiến Ba vội lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Mắt Lạc Mộ Tiêu như sắp lòi ra rồi, không phải chứ, bố mình sao lại chết mê chết mệt thế chứ?

Lạ quá, ông ấy phong lưu như thế, lúc nào cũng có người đẹp bám lấy, từ lúc nào, nhìn thấy ông ta chăm chú vào điện thoại đợi một người phụ nữ gọi điện cho ông ấy chứ? Đây quả thật là mặt trời mọc từ đằng tây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.