Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 327: Chương 327: Lấy anh nhé




Nhìn dáng vẻ đó của Lạc Mộ Thâm, hình như tôi đã hiểu ra điều gì đó, trên phim có cảnh nam chính cầu hôn nữ chính, đặt nhẫn vào trong kem hoặc là trong bánh kem, sau đó bón cho nữ chính ăn kem hoặc bánh kem, sau đó nữ chính sẽ ăn rồi cắn phải chiếc nhẫn sáng lấp lánh, sau đó nam chính quỳ xuống cầu hôn, cả thế giới cũng lấp lánh theo.

Không ngờ tình tiết lãng mạn như thế lại diễn ra đúng vào tôi, nhưng, tại sao có vẻ không đúng nhỉ?

“ Em ăn chiếc nhẫn đó rồi sao?” Lạc Mộ Thâm trợn mắt lên hỏi.

“ A? Ăn rồi sao?” miệng tôi há hốc ra dường như có thể nhét được cả nắm đấm của mình vào.

“ Đầu lợn ngốc nghếch này, em là lợn à? Chiếc nhẫn to như thế em ăn mà không phát hiện ra sao? Không cso nhẫn, em bảo anh cầu hôn thế nào?” Lạc Mộ Thâm cau mày lại, còn hết sức bạnh miệng tôi ra, môi của tôi sắp bị anh ấy xé rách rồi.

Tôi vội vàng nghiêng đầu né tránh nanh vuốt ma quỷ của anh ấy.

“ Ai biết được anh lại đặt nhẫn vào đây chứ? Em không ăn phải chiếc nhẫn mà! Lạc Mộ Thâm anh có thể đừng như thế được không? Học tình tiết trên phim à? Em bây giờ còn lo lắng không biết mình có tiêu hóa được hay không! Ăn phải một viên đá cứng như thế.” Tôi lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm thật sự rất nản lòng, anh ấy cau mày lại, có lẽ anh ấy nghĩ sẽ có một buổi cầu hôn lãng mạn, còn dày công chọn chiếc nhẫn kim cương đẹp như thế, nhưng đầu lợn ngốc nghếch này đến nhìn cũng nhìn không ra, ăn cả vào trong bụng rồi.

Xem ra, sự sắp đặt nhiều lãng mạn này cũng phải xem đối tượng là người như thế nào, nếu như thần kinh không bình thường thì thật không làm được.

Bây giờ, không có nhẫn thì biết cầu hôn thế nào?

“ Thế thì em có đồng ý nhận lời cầu hôn của anh không?” Lạc Mộ Thâm nghĩ một chút, buột miệng nói ra câu nói như thế.

“ Xin anh đấy, em có nhìn thấy chiếc nhẫn đó trong dạ dày em đâu, có lẽ là sếp Lạc muốn tiết kiệm tiền, cho nên không biết chừng lại lừa em ấy chứ.” Tôi bĩu nhẹ môi nói, “ Có lẽ trong bánh kem tiramisu không có nhẫn. Anh lừa em có phải không, không đưa nhẫn là muốn em đồng ý lời cầu hôn của anh sao? Tổng giám đốc Lạc thật là người kinh doanh thông minh lanh lợi.”

“ Em.......anh chắc chắn là đã đặt vào bên trong rồi,” Lạc Mộ Thâm có lẽ từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình thất bại như thế, “ Anh còn cho rằng khi ăn em có thể nhận ra được.”

“ Thế là trách em sao?” Tôi cong môi lên nói.

“ Không trách em thì trách ai?” Lạc Mộ Thâm hơi chán nản, đột nhiên mắt anh ấy sáng lên, “ Chúng ta đi bệnh viện đi, chụp x quang cho em, xemchiếc nhẫn có ở trong dạ dày của em không?”

“ Không cần!” Tôi tức hầm hầm nói, “ Em còn lâu mới đi, lấy ra em cũng không cần, buồn nôn quá, em muốn quyên góp cho cô nhi viện.”

“ Tùy em thôi, dù sao anh là tặng cho em. Dù cho thế nào, anh coi như là em nhận nhẫn rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Mặt tôi tối sầm lại: “ Lạc Mộ Thâm, anh thật không biết xấu hổ mà?”

“ Được rồi được rồi, dù sao nhẫn sớm muộn cũng phải ra, em bây giờ biết anh thật tâm là được rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nói, lúc này một bát cháo hải sản rất thơm được bưng lên rồi.

Lạc Mộ Thâm vội vàng niềm nở xúc chào cho tôi: “ Nào, việc chiếc nhẫn đừng nghĩ nữa, mau ăn chút cháo đi, như thế mới giúp cho tiêu hóa dễ dàng.”

“ Vâng.” Tôi ngọt ngào nhìn Lạc Mộ Thâm, thực ra, việc nhận được nhẫn hay không không phải vội, quan trọng là, bản thân nhìn thấy tấm lòng của Lạc Mộ Thâm có phải không?

Tôi đang mải suy nghĩ, Lạc Mộ Thâm đã đưa bát cháo hải sản đó đến cạnh mồm tôi, tôi không để ý, thìa cháo đó đã đập vào mũi tôi, trên mũi dính một thìa cháo to, trông hết sức khôi hài.

Lạc Mộ Thâm nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, không kìm được bật cười lên.

Tôi cũng không nể tình mà cướp lấy chiếc thìa đó, đập vào mặt của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm vội vàng né tránh, hai người giống như hai đứa trẻ con chơi trốn tìm trong phòng vậy.

“ Em xem anh chạy đi đâu.” Tôi giữ chặt lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm, lấy chiếc thìa xúc cháo hải sản bôi vào quanh môi của Lạc Mộ Thâm, hai bên mép của Lạc Mộ Thâm dính đầy cháo hải sản, bộ dạng đó càng buồn cười hơn.

Tôi không kìm được cười ha ha sung sướng.

Cười như được trút đi những muộn phiền, Lạc Mộ Thâm lập tức giữ lấy cánh tay của tôi, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của tôi vào lòng, giống như có điện chớp vậy, đôi môi dính đầy cháo hải sản của anh ấy hôn lên môi tôi.

Nụ hôn này, ngoài sự ngọt ngào, còn khiến tôi như mở cờ trong bụng.

Tôi thật không ngờ tên hoàng đế nhân gian đệ này lại có thể hôn tôi vào lúc này.

Khi tôi đang sững sờ, môi của Lạc Mộ Thâm lại nhẹ nhàng tiếp xúc vào môi tôi lần nữa.

Lạc Mộ Thâm không kìm được thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “ Đầu lợn này, em là phù thủy sao? Đúng thế, em giống như là một bà phù thủy đầy ma lực vậy, dùng yêu ma để cám dỗ anh. Anh từ trước không ngờ được rằng, anh nguyện vì em mà buông bỏ rất nhiều thứ mà bản thân anh đã từng rất muốn, thậm chí có thể hạ thấp mình để lấy lòng em.”

Anh ấy nói rất đúng, anh ấy bây giờ đối với tôi quá tốt, nếu như so với Lạc Mộ Thâm của trước kia, thật sự khó có thể tưởng tượng được.

Tôi đỏ bừng mặt, dùng đôi bàn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy, dùng khăn mặt lau cháo trên môi của anh ấy, tôi không thể để chút cháo hải sản này mà làm tổn hại hình tượng của anh ấy.

“ Tiểu nha đầu, vẫn là câu nói đó, suy nghĩ gả cho anh nhé?” giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của Lạc Mộ Thâm giống như dòng nước chảy vậy.

“ Vâng, để em suy nghĩ một lát!” Tôi tinh nghịch nói.

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương êm ái, tôi đương nhiên biết đây là sắp xếp của Lạc Mộ Thâm. Tôi thật sự không ngờ rằng vị tổng giám đốc lạnh lùng này thực ra lại là một người cực kỳ lãng mạn.

Chí ít hôm nay vào đêm giáng sinh này anh ấy rất lãng mạn.

Ánh nến lung linh trong nền nhạc du dương, càng thanh tịnh đẹp đẽ lay động lòng người.........

“Không muốn nhảy một điệu sao? Chúng ta hôm nay, chưa nhảy xong ấy.” Đột nhiên Lạc Mộ Thâm nói.

“ Nhảy sao?” Tôi sững sờ người, sau đó, tôi hơi ngại ngùng nói: “ Anh Đại Thâm, anh cũng biết em không biết nhảy, em chỉ dẫm vào chân anh, anh không sợ em lại dẫm trúng chân anh lần nữa sao?”

“ Nào, anh có cách không để em dẫm vào chân anh.” Lạc Mộ Thâm đứng lên, một tay kéo lấy tay của tôi, kéo tôi dậy, “ Anh dẫn em nhảy.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi bước ra giữa phòng, mượn ánh trăng đêm tĩnh mịch và ánh nến lung ling, anh ấy cúi đầu chăm chú nhìn tôi, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tôi, để ngực của tôi dựa sát vào ngực của anh ấy, một tay nhấc tay phải của tôi lên, nhẹ nắm lấy bàn tay mảnh nhỏ của tôi, cúi đầu chạm vào trán của tôi, nhẹ nhàng nói: “ Đứng lên chân của anh.”

“ Ưhm?” Tôi ngơ ngẩn ra một lúc, “ Đứng lên chân sao?”

“ Đúng thế, hai chân phân ra đứng lên chân của anh. Em thấp quá, vẫn nên đứng lên chân của anh.” Anh ấy nhẹ giọng nói.

Tôi hiểu rồi, anh ấy là muốn dẫn mình nhảy theo. Nhưng anh ấy lúc nào cũng không nói trước khiến tôi mãi mới hiểu được.

Mặt của tôi càng đở hơn, dưới ánh sáng mờ ảo, giống như một bông hoa hồng e ấp vậy.

“ Lên đi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, giọng nói mặc dù ấm áp nhưng vẫn mang theo chút gì đó uy nghiêm.

Không dễ gì mà trái ý được!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.