Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 164: Chương 164: Lương cẩn hàn xuất thân từ đâu




Tôi đã hoàn toàn không tiếc thân này rồi, nhưng lòng tôi vẫn khóc thầm: Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn, Tần Hạo Nhiên, tại sao các anh vẫn chưa đến, các anh dừng xe dừng ở tận đâu thế?

Tôi bị người ta ức hiếp, mấy vị thiếu gia các anh ở đâu thế?

Nếu đợi muộn thêm chút nữa, đầu tôi bị đánh thành đầu chó rồi.

Mấy tên lưu manh đó nhìn tôi đạp ngã hai người phụ nữ của bọn họ, mấy tên lưu mạnh rõ ràng tức giận rồi, bọn họ từng người xắn tay áo lên dồn ép tôi.

Tôi từng bước từng bước lùi về phía sau.....

“ Tiểu nha đầu, hôm nay mày đắc tội với bọn tao, chính là đắc tội với Diêm Vương, mày cũng không nghe ngóng xem, Trương Cường tao thế lực như thế nào? Tiểu nha đầu, hôm nay, để cho mày biết.......” tên Trương Cường đó híp mí lại tiến gần về phía tôi.

“ Ồ? Là thế lực nào thế? Nói ra cho tao biết xem.” Một giọng nói dễ nghe hết sức lạnh lùng chuyển đến, tôi nghe thấy giọng nói này, lập tức giống như người chết đuối vớ được cọc, toàn thân đang run rẩy, lập tức lấy lại tinh thần.

Tại vì tôi biết, ai đến rồi.

Tôi vui mừng quay đầu, phát hiện Lạc Mộ Thâm, Lương Cẩn Hàn, Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên bốn mỹ nam đẹp trai chân dài đó đã nhanh chân đến chỗ tôi.

Cứu tinh đến rồi.

Tôi quả thật sắp khóc oà lên rồi.

“ Mấy tên tiểu tử thối các người là ai?” Mấy tên lưu manh nhìn Lạc Mộ Thâm bốn người bọn họ, tôi rõ ràng nhận thấy mấy tên đó rùng mình, mặc dù mấy tên lưu manh đó không quen biết bốn người Lạc Mộ Thâm, nhưng vẫn bị khí chất mạnh mẽ lạnh lùng của bọn họ doạ cho thở không ra hơi rồi.

“ không cần quan tâm bọn tao là ai, giới thiệu trước bọn mày là ai đi?

Không phải nói rất có thế lực sao? Mau nói ra để tao sợ xem nào.” Lạc Mộ Thâm đứng lên cạnh chỗ tôi đang đứng, anh ta vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón tay, “ tao lâu lắm rồi không biết sợ là gì, mau nói ra, để tao sợ một chút!”

Giọng điệu của anh ta hết sức nhã nhặn, mặc dù là như thế, vẫn lạnh lùng không ai bằng, tôi đứng bên cạnh anh ta, cũng cảm thấy sởn gai ốc, nói gì đến mấy tên lưu manh đối diện đó.

Mấy tên đó như nhìn thấy thế giới khác, cùng nhìn nhau, hiện rõ vẻ bị doạ đờ đẫn rồi.

Nhưng, bọn vẫn vẫn trừng mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ bốn thanh niên đẹp trai, có lẽ trong lòng nghĩ không thể thua mấy thằng cha đẹp trai này được?

“ Tao.....tao tên Trương Cường, mày cũng không tìm hiểu xem, thế lực tao ở vùng này lớn thế nào, ai dám động đến tao? Đồn Trưởng Trương của sở cảnh sát, là chú hai của tao, hừ hừ, tiểu tử tối, mày với con nha đầu thối kia là đồng bọn phải không?” Tên Trương Cường đó vỗ ngực, nói.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy giọng nói của hắn ta không còn hùng hổ như khi nói với tôi.

“ Ồ, biết rồi. Trương Cường.” Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, khoé miệng anh ta cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn Phương Trạch Vũ bọn họ, “ Nghe thấy chưa? Thế lực to quá, rõ ràng là trùm sỏ rồi, đến trưởng công an sở cũng là chú của hắn ta đó.”

Phương Trạch Vũ cười lên: “ đúng thế đúng thế, nghe thấy rồi, thật là thế lực lớn mà, doạ tớ toàn thân run rẩy rồi!”

“ Đúng thế, toàn thân tớ cũng run rẩy. Run đến nỗi giống như điện thoại rung vậy.” Tần Hạo Nhiên cũng cười hết sức dễ thương.

“ Còn cậu? Cẩn Hàn?” Phương Trạch Vũ hỏi Lương Cẩn Hàn không có bất cứ biểu hiện gì.

“ ha ha.” Tiếng cười lạnh như núi băng của Lương Cẩn Hàn cất lên, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thấy điệu cười kiêu căng mà lạnh lùng như thế của Lương Cẩn Hản, tiếng cười của anh ta, khiến người khác liên tưởng từ trong địa ngục vọng lên, thật đáng sợ.

Tôi lúc này cảm thấy tò mò, rốt cuộc Lương Cẩn Hàn xuất thân như thế nào?

Khoé miệng Lạc Mộ Thâm cười nhìn Lương Cẩn Hàn, bình thản nói: “ Cẩn Hàn, có bây giờ giống như đang rất tức giận vậy, có phải đói quá rồi không?”

Mấy luồng điện đen chạy dọc từ trán tôi xuống, kính nhờ, bây giờ đang nguy hiểm trước mắt, bốn tên đàn ông đối diện, chúng ta bên này cũng có bốn người đàn ông, chúng ta không đánh cũng phải thắng có được không? Bốn người các anh tại sao lại rảnh rỗi như thế? Còn bàn luận ăn uống này nọ?

“ Đúng thế, mình đang rất tức giận, tại vì mấy con ruồi này làm lỡ thời gian mình ăn món ngon.” Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói, hai mắt lạnh như băng của anh ta nhìn bốn tên Trương Cường bọn họ.

“ Tiểu tử thối, dám gọi bọn tao là ruồi à, tao đánh chết mày trước.” Trương Cường tức điên lên nói, hắn ta hếch mặt về phía tên bên cạnh ra ý xông lên, tên đàn ông đó lập tức lao về phía bọn tôi: “ Tiểu tử thối, tao thay anh Trương của chúng tao đánh chết mày.”

Hắn ta lao về phía Lương Cẩn Hàn, hết sức giơ nắm đấm về phía mặt Lương Cẩn Hàn.

Tôi không kìm được hét lên: “ Lương Cẩn Hàn, cẩn thận.”

Nếu như bị cú đấm đó đánh trúng, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đó của Lương Cẩn Hàn.....

Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh, nắm đấm của tên to đen đó đã lao về phía trước, tôi bị doạ cho lập tức nhắm mắt, trong lòng nghĩ, tại sao Lương Cẩn Hàn lại không tránh?

Tôi nghe thấy một tiếng “ Bụp” trước, sau đó là tiếng rắc rắc, sau đó tiếng kêu không giống tiếng người nữa: “ Ôi trời ơi, đau chết mất.”

Lương Cẩn Hàn bị đánh trúng rồi sao?

Tôi hoảng loạn mở mắt, ngược lại nhìn thấy Lương Cẩn Hàn không bị đánh trúng, mà một tay vặn lấy cổ tay của tên to lớn vãm vỡ đó theo hướng ngược lại, cánh tay của tên đại hán đó đau như muốn rụng rời.

Cái cảm giác trật xương đó khiến tên đại hán to đen đó hét không thành tiếng người nữa. Nhưng trên mặt Lương Cẩn Hàn chẳng có một chút biểu cảm gì.

Nét mặt điềm tĩnh đó thật là......

Nét mặt không biểu cảm của anh ta lại dùng lực vặn cánh tay của to đen đó nữa, tên đó kêu còn dữ hơn nữa.

Hắn ta muốn tuột tay Lương Cẩn Hàn ra, nhưng làm cách nào cũng không tuột được.

Nóng lòng, hắn ta dùng một chân muốn đá bắp chân của Lương Cẩn Hàn, nhưng bị tay kia của Lương Cẩn Hàn nắm được, lại vặn lần nữa, chỉ nghe thấy rắc rắc một tiếng, mắt cá chân của tên to đen đó trật xương rồi.

Tên to đen vạm vỡ đó đau đến nỗi ngũ quan trên mặt dúm vào như chiếc bánh bao, không ngừng suýt xoa kêu đau.

“ Mày, mày là ai?” khuôn mặt khủng hoảng của tên Trương Cường đó nhìn Lương Cẩn Hàn, không chỉ Lương Cẩn Hàn, có lẽ hắn ta nhìn mấy người chúng tôi như nhìn thấy ma quái vậy.

“ Chú của mày không trưởng của sở công an sao? Thế thì, bảo chú của mày đi nghe ngóng thăm dò xem, Lương Cẩn Hàn là người thế nào? Sau đó lại hỏi chú của mày, mũ quan trên đầu ông ta có thể đội được bao lâu nữa.” Lương Cẩn Hàn nhẹ nhàng nói, cười không thèm để ý đến hắn ta.

“ Lương Cẩn Hàn?” hai mắt của Trương Cường trợn tròn nhìn Lương Cẩn Hàn.

Lúc này, Lương Cẩn Hàn đã hất tên to đen bị thương như vứt một bịch rác xuống đất, anh ta nhẹ nhàng phủi tay, cười đểu nhìn Trương Cường: “ Không sai, Lương Cẩn hàn, mày có cần tao viết ra cho mày không?”

Trương Cường dùng hết sức chớp chớp mắt, nghĩ lại xem, hắn ta giống như đột nhiên nhớ ra Lương Cẩn Hàn là nhân vật số một nào đó. Biểu cảm trên mặt hắn ta càng ngày càng hoảng hốt.

Tôi hơi nghi ngờ nhìn Lương Cẩn Hàn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạnh lùng như chiếc tủ lạnh đó, người ít nói kiệm lời, rốt cuộc Lương Cẩn Hàn này xuất thân thế nào, mà lại khiến tên Trương Cường đó bị doạ thành ra thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.