Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 222: Chương 222: Mãi mãi nợ anh ta




“ Nhưng mà vừa nãy không phải em nói, nếu như anh sống, em nhất định sẽ đối tốt với anh.” Dạ Thiên Kỳ ấm ức bĩu môi nói.

Tôi quả thật bị thằng cha này làm cho tức điên rồi. Thật sự không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.

Lúc này Thôi Táp và Lục Hà bọn họ vội vây đến: “ Cô Tô Tư Nhuỵ, đừng trách Thiên Kỳ, là chủ ý của bọn tôi, chúng tôi không có ý xấu gì, chỉ là nhìn Thiên Kỳ đau khổ như thế, cho nên muốn giúp cậu ấy giải toả một chút, để cậu ấy biết cô có phải ghét cậu ấy không, nếu không, cậu ấy luôn cảm thấy mình không có vị trí gì trong tim cô, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng mấy người bạn thân chúng tôi cũng lo thay cho cậu ấy!”

“ Các anh biến đi, mấy người các anh cùng nhau lừa tôi.” Tôi giống như một con chó điên vậy, cắn bừa bãi.

“ Thật đấy, tôi nói không sai đâu. Thiên Kỳ thật sự gầy đi mấy cân rồi. Ai mang cân đến đây, cho Thiên Kỳ cân xem có phải gầy đi không,” Lục Hàn thở dài nói, “ Cho nên, để giúp cậu ấy giải toả nỗi lòng, chúng tôi mới nghĩ ra kế này, cô Tô, nếu như cô oán trách, thì oán trách chúng tôi đây!”

Mấy thằng cha đó vây lấy tôi, tôi thật sự đi không nổi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, muốn trách thì trách anh, anh không nên lừa em, thực ra, anh thật sự không muốn lừa em, em đánh anh đi.” Dạ Thiên Kỳ kéo tay tôi lên, dùng hết sức tát vào má anh ta, anh ta làm thật như thế, tôi lại không đành lòng.

Ôi, tôi đã từng nói rồi, ưu điểm con người tôi chính là mềm lòng, nhược điểm cũng chính là hay mềm lòng.

Anh ta như thế, tôi còn biết làm thế nào chứ?

Vừa nghĩ, tôi cũng đã nói, nếu như Dạ Thiên Kỳ sống, tôi nhất định tốt với anh ta, bây giờ, không phải anh ta vẫn sống đó sao? Không phải là ông trời đang cho tôi cơ hội sao?

Tôi không kìm được thở dài một tiếng.

“ Dạ Thiên Kỳ, may cho anh là tôi áy náy, khóc suốt dọc đường đến đây, vậy mà anh lại lừa tôi như thế, nếu như anh còn lừa tôi lần nữa, tôi nguyền rủa anh cho đến chết.” Tôi hằm hằm nói.

“ Được được được, anh thề, anh nhất định không dám lừa em nữa, Nhuỵ Nhuỵ, xin lỗi, xin lỗi.” Dạ Thiên Kỳ liên tục chắp tay xin lỗi tôi, cười nói.

Thôi Táp và Lục Hàn không kìm được cười phá lên: “ Ha ha, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chúng tôi làm sao có thể tin được Dạ Thiếu Gia oai phong lẫm liệt lại mềm như sợi bún trước mặt một người con gái chứ.”

Dạ Thiên Kỳ ngại ngùng nhìn bọn họ, nói vẻ uy hiếp: “ Mình nói cho các cậu biết, ai dám truyền ảnh dáng vẻ mình thế này ra ngoài, thì sẽ biết thế nào là lễ độ.”

Mấy người đó cười còn to hơn.

“ Mình nói mấy người các cậu, mau phắn đi cho mình, không nhìn thấy Nhuỵ Nhuỵ nhà mình đang tức giận sao?” Dạ Thiên Kỳ giả bộ tức giận nhìn Thôi Táp và Lục Hàn.

“ Được được được, chúng tôi đi trước, cô Tô, cô và Thiên Kỳ nói chuyện nhé? Chúng tôi xuống dưới trước.” Thôi Táp và Lục Hàn bọn họ quay người đi ra, tôi cũng muốn đi, nhưng bị Dạ Thiên Kỳ kéo tay lại.

“ Anh đừng có mà đụng tay đụng chân, tôi đang bực đấy!” Tôi tức nói với anh ta.

“ Nhuỵ Nhuỵ, anh đều nghe thấy hết rồi, em nói nếu như anh sống, em sẽ đối tốt với anh, sao thế, anh giờ vẫn đang sống này, em còn không vui sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, đôi mắt to sáng đó giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời.

“.........” Tôi nhất thời nói không ra, đương nhiên là tôi hy vọng Dạ Thiên Kỳ sống, anh ta sống tôi đương nhiên vui rồi.

Tôi ngước mắt lườm anh ta.

“ Tha thứ cho anh nhé, nếu như em không tha thứ cho anh, anh đi chết thật đấy, em nói cho anh biết, bảo cho anh cách nào để chết? Dùng dao đâm hay là thắt cổ, hay là uống thuốc độc chết, hay là mở khói than cho chết ngạt, em chỉ cho anh một đường, anh sẽ đi chết.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

“ Anh biến đi, anh đang sống sờ sờ ra đấy, còn nói chết cái gì?” Tôi lạnh lùng nói.

“ Nếu như em không tha thứ cho anh, anh thật sự sống không bằng chết.” Dạ Thiên Kỳ thở dài nói.

Ông trời ơi, nỗi oán hận này con biết tỏ cùng ai đây?

Tôi trừng mắt lườm hắn ta.

Dạ Thiên Kỳ giống như một đứa trẻ vậy, hết sức kéo lấy tay tôi, đung đưa nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, em tha thứ cho anh nhé, tha thứ cho anh đi mà?”

Được thôi, tôi thừa nhận, tôi đã bị thằng cha này làm khổ rồi, có lẽ ai cũng không chịu nổi được dáng vẻ đó của thằng cha này.

“ Được rồi được rồi. Tôi tha thứ cho anh, đại thiếu gia Dạ, ngài đừng làm tôi phải khổ tâm nữa.” Tôi vẫy vẫy nói.

Dạ Thiên Kỳ cười tinh quái.

Tôi vuốt vuốt sống mũi, sau đó chỉ Dạ Thiên Kỳ nói: “ Dạ Thiên Kỳ, tôi đưa ra mệnh lệnh thứ hai với anh, chính là, không cho phép lừa tôi như thế, tôi ghét nhất lừa đảo.”

Dạ Thiên Kỳ lập tức cố ý há hốc mồm ra: “ Anh.....đây cũng là lời nói dối thiện ý mà, người ta cảm thấy em tốt với Lạc Mộ Thâm, đối với anh không tốt, người ta mới ghen tức, cảm thấy đặc biệt bất công, thật đấy, hôm đó anh trên đường về nhà, mặc dù không xảy ra việc gì lớn, nhưng anh suýt nữa ngất đi đấy, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh tốt, có lẽ cũng xảy ra chuyện thật rồi, về nhà nghĩ mãi, trong lòng quả thực thấy ấm ức, mới kể lại với mấy đứa bạn thân, bọn họ mới giúp anh nghĩ ra chủ ý đó, anh không có ý gì khác, chỉ là muốn biết em có phải không để ý đến anh tí nào không thôi?”

“ Bây giờ anh biết rồi chứ?” Tôi cau mày nói.

“ Anh biết rồi, biết rồi, biết trong lòng em có anh rồi, mặc dù vẫn chưa khiến anh hài lòng lắm, nhưng em vì anh mà khóc, anh cảm thấy rất cảm động rất rất cảm động.” Dạ Thiên Kỳ khuếch trương nói.

Tôi thật sự không biết phải nói gì nữa. Nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Thiên Kỳ như thế, ai mà nói được gì chứ.

Tôi chớp chớp mắt, ngước mắt lên nhìn anh ta, tôi vẫn với dáng vẻ hậm hực nói: “ Được rồi, như thế đi, sau này chúng ta không còn ai nợ ai gì nữa.”

Nhưng Dạ Thiên Kỳ lại nói: “ Cái gì mà nợ nần chứ? Chúng ta vẫn chưa thanh toán xong, hai chúng ta vẫn nợ lẫn nhau nhé.”

Mẹ kiếp, Dạ Thiên Kỳ không phải chó ngao tạng thì ai là chó ngao tạng chứ?

Tôi miễn cưỡng kìm nén nỗi bực tức trong lòng, đề phòng bản thân có thể bốc hoả bất cứ lúc nào, tôi tức hầm hầm nói: “ Dạ Thiên Kỳ, hôm nay anh nói rõ cho tôi, tôi nợ anh cái gì chứ?”

Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Em nợ anh một trái tim. Anh đợi em trao trái tim đó cho anh.”

Tôi suýt chút nữa nôn ra rồi.

Dạ Thiên Kỳ lại nói: “ Em nói xem, em vốn dĩ không ghét anh, nhưng tại vì lời của Lạc Mộ Thâm mà em đối xử với anh như thế, né tránh anh như thé, em làm tổn thương trái tim anh, anh thích em như thế, tốt với em như thế, em lại đối xử với anh như thế, không phải em nợ anh một trái tim sao?

Trước mắt tôi như đen hết một màu, tôi không biết nói gì với thằng cha này nữa.

Được thôi, loại người như Dạ Thiên Kỳ này, chắc chắn sẽ không thể ngồi trên cùng một chiếc thuyền với Lạc Mộ Thâm được, bọn họ có thể nói chết thành sống được, việc chẳng có lý cũng sẽ nói thành có lý được.

Nếu không sao có thể nói bọn họ luôn là những nhân vật trung tâm đây?

Điều này cả đời này tôi cũng không so được với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.