Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 88: Chương 88: Một trăm vạn bay mất rồi




Dạ Thiên Kỳ buông tôi ra, tôi lập tức nhìn xuống, nhìn đôi giày cao gót trên chân mình, vậy mà dây giày đứt rồi, bản thân thật sự sơ ý rồi.

Suýt nữa thì ngã trên sân khấu, may là có Dạ Thiên Kỳ.

“ Sao mà không cẩn thận thế!” Dạ Thiên Kỳ vừa chỉnh lại quần áo, vừa quan tâm nói: “ Chân không bị thương chứ?”

Anh ta lập tức quỳ xuống, bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi, chống đỡ cho tôi.

“ Không sao.” Tôi buồn thiu nói. Cái chân tôi thật đáng thương, lần trước tại vì dây chằng mà phải nhập viện, lần này lại trẹo một chút, may là không việc gì. Chỉ là hơi đau một chút.

“ Để anh xem.” Dạ Thiên Kỳ vẫn tận tình nhìn mắt cá chân tôi, nhìn xem mắt cá chân tôi có sưng đỏ không, có bị trẹo không.

Anh ta dùng tay xoa nhẹ mắt cá chân tôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh đó nhìn tôi: “ Ở đây đau không?”

Có thể nhìn ra, anh ta thật sự quan tâm tôi.

Tôi nhẹ nhíu lông mày: “ Vừa nãy còn chưa cảm thấy đau, bây giờ cảm thấy mắt cá chân rất đau. Chỗ đó của tôi đã từng bị thương.”

“ Em không sao chứ?” Dạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ tôi đang xuýt xoa nghiến răng nghiến lợi, vội vàng hỏi.

“ Không sao, anh đi đi, nhìn thấy anh tôi càng đau.” Tôi cau nhẹ đôi lông mày thanh tú đẹp đẽ.

“ Anh đi đâu được chứ, anh quan tâm thương em bao nhiêu, anh mát xa cho em một chút.” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói.

“ Không cần đâu, chân của tôi không gãy. Không sao.” Tôi muốn thu chân mình lại.

“ Đừng động đậy.” Dạ Thiên Kỳ lập tức nói, hắn ta vội vàng dìu tôi ngồi lên chiếc ghế sau hậu trường, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống.

Hắn ta dùng tay nắm lấy mắt cá chân của tôi.

Tôi vội vàng rụt chân mình lại, không vui nói: “ Anh định làm gì?”

“ Xem chân em rốt cuộc có làm sao không?” Dạ Thiên Kỳ ngoan cố nói.

“ Không sao, không sao, không cần anh xem.” Tôi vội vàng nói.

“ Không được, em là người cộng tác với anh, bị trẹo chân, anh cũng phải có trách nhiệm.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi không kìm nổi ôm hai cánh tay, chăm chú tỉ mỉ nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Tôi có thể hiểu là, anh đích thực là cố ý ân cần với tôi không?” Tôi lạnh lùng nói.

“ Tuỳ em nghĩ thế nào cũng được. Có điều, em thật sự nói đúng, anh trước nay chưa quan tâm với người con gái nào khác.” Dạ Thiên Kỳ rất chăm chú nói.

“ Thế thì tại sao lại quan tâm tôi thế?” Tôi bĩu môi nói.

“ Tại vì......Anh không phải nói rồi sao? Anh trúng tiếng sét ái tình với em mà.” Dạ Thiên Kỳ cười nói. Nụ cười của hắn ta, là khiến bạn nhẹ nhõm mà mê người như thế.

“ Hứ, quỷ mới tin.” Tôi lạnh lùng nói.

“ Được thôi, em bây giờ không tin, sau này sẽ tin thôi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, hắn ta vừa nói, vừa mátxa chân cho tôi.

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ cúi đầu thấp xuống, khuôn mặt hoàn mỹ đó và đôi lông mi dài.

Mồ hôi lăn từ trên khuôn mặt khôi ngô rơi xuống, càng hiện rõ nét sinh động trên khuôn mặt đó.

Nhữg người khác chưa lên sân khấu đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Đỡ hơn chưa?” Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt mê người đó nhìn tôi.

Tôi cử động mắt cá chân một chút, ưhm, chân không sao rồi.

“ Thực ra vốn dĩ cũng không sao, ai bảo anh nhiều chuyện.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Ôi, em là giết lừa à.” Dạ Thiên Kỳ khoa trương tròn miệng lại.

“ Sao nào? Giết anh thì làm sao? Anh là con lừa à?” Tôi gần như sắp bật cười lên.

“ Được, vì em mà làm lừa cũng đáng.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi lấy hết sức lườm hắn ta, dường như lườm đau mắt rồi.

“ Được rồi, đừng giận nữa được không? Anh tặng em một món quà chuộc tội nhé.” Dạ Thiên Kỳ kéo tôi đứng dậy, dìu tôi quay lại hội trường.

Lúc này, bầu không khí trong hội trường quả thật náo nhiệt quá.

Thỉnh thoảng những đồ vật quý báu đó được khách mời trả cao giá mua, có người mua tặng người phụ nữ bên cạnh mình, những người đẹp đó, cười sung sướng chỉ nhìn thấy răng không thấy mắt đâu.

Tôi nghĩ lần này, những người đẹp minh tinh này kiếm đủ rồi, ở cùng những người có tiền không sợ lỗ mà?

Dạ Thiên Kỳ đến gần trước tôi: “ Xem được cái gì rồi? Anh mua cho em nhé.”

“ Cái gì cũng không xem, tôi chỉ muốn về nhà.” Tôi bình thản nói.

“ Không có thứ gì thích sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Em để anh tặng em một món quà đi?”

“ Được thôi,” Tôi nghiêng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ, “ thế thì anh tặng tôi sợ dây chuyền vừa nãy tôi trình diễn đi?”

Thực ra tôi là cố ý làm khó Dạ Thiên Kỳ, tôi biết vừa nãy sợi dây chuyền nước mắt tương tư đó bị một người đàn ông mua rồi, thuận tay tặng người đẹp bên cạnh rồi.

Hơn nữa, giá cũng đã cao đạt đến 77 vạn rồi.

Sợi dây chuyền đó rất đẹp, người đẹp đó xem ra cũng không có ý định bán, Dạ Thiên Kỳ làm sao có thể mua được từ tay người đó chứ?

Nếu như bạn trai tôi tặng tôi thứ gì, kể cả một nghìn vạn tệ, tôi cũng không có người khác.

Nghĩ đến đây, tôi khiêu khích nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Có thể làm được không?”

Dạ Thiên Kỳ nhíu nhíu bả vai: “ Được, em đã thích như thế, bao nhiêu tiền anh cũng lấy được.”

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Tôi buồn chán ngồi chỗ cũ uống nước hoa quả, không đến mười phút sau, Dạ Thiên Kỳ lại quay về trước mặt tôi, trong tay anh ta là chiếc hộp gấm tinh xảo: “ Đây, tặng em.”

Tôi nhìn nét mặt khôi ngôi tuấn tú đó dáng vẻ đắc ý, kinh ngạc giật mình, lẽ nào......

“ Mở ra xem xem.” Dạ Thiên Kỳ tao nhã hất đầu hướng về phía tôi. Hai tay tôi hơi run mở chiếc hộp gấm đó ra, bên trong thật sự là sợi dây chuyền lung linh mà tôi đã từng đeo.

“ Anh....thật sự mua được rồi sao?” Tôi kinh ngạc nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Đúng thế, em không phải thích sao? Em thích, anh đương nhiên mua được.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Nhưng sợi dây chuyền này giá lúc đó tôi nhớ là 77 vạn.” Tôi trợn mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Đúng thế, anh trả người phụ nữ đó 100 vạn, cô ta vui vẻ đưa cho anh, nhóm diễn viên đó, cho tiền mà không kiếm là kẻ ngốc.” Dạ Thiên Kỳ ôm hai cánh tay bình thản nói.

Mắt tôi hết sức chớp chớp, trong lòng không ngừng kêu khổ, hỏng rồi, lại tự nhận lấy củ khoai lang bỏng tay, tôi vốn dĩ là muốn dùng cái này làm khó Dạ Thiên Kỳ, nhưng không ngờ tên công tử bột này vậy mà lại quả quyết như thế chìa tay là mua lại sợi dây chuyền vô giá đó cho tôi.

Ông trời ơi.

Tôi phải làm thế nào đây?

Tôi đang sắp phát điên, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó của Dạ Thiên Kỳ đó đã tiến sát gần: “ Này, anh đối với em thật lòng như thế, em lúc nào cũng tươi cười với anh chứ?”

Tôi định thần lại, đưa chiếc hộp gấm đó, đẩy vào trong lòng anh ta: “ tôi ban đầu thấy sợi dây chuyền này đẹp, bây giờ lại thấy chẳng ra sao, không thích nữa.”

“ Em không cần nữa? Thế sợi dây chuyền này cho ai?” Dạ Thiên Kỳ cầm chiếc hộp gấm đó, nhìn tôi nói.

“ Anh cho ai thì cho, dù sao đừng cho tôi, tôi không thích.” Tôi lạnh lùng nói.

“ Thật sự là người phụ nữ nhẫn tâm mà!” Dạ Thiên Kỳ nhẹ thời dài, “ Thế em thích cái gì?”

Tôi lập tức giả bộ vẻ đáng thương: “ Dạ thiếu gia, tôi thích anh tránh xa tôi chút, có được không?”

Dạ Thiên Kỳ chằm chằm nhìn tôi, sau đó trùng xuống, đột nhiên quả quyết lắc đầu, anh ta dí dỏm kéo dài giọng nói: “ Không.....được. Anh thích em rồi, anh không có định buông em ra, em nói làm thế nào đây?”

Lúc này, vừa may có một người đẹp đi qua gần chỗ chúng tôi, Dạ Thiên Kỳ cầm chuỗi dây chuyền đó hỏi tôi: “ Rốt cuộc có muốn không? Thật sự không thích.”

“ Không thích, không cần.” Tôi lạnh lùng nói, tôi không thể bị viên đạn bọc đường của thằng cha này đánh gục, tôi chính là không muốn có bất cứ dính dáng gì với thằng cha này, tôi bản năng cảm thấy nếu như tôi thật sự có quan hệ gì với thằng cha này, tôi nhất định sẽ gặp đen đủi.

Dạ Thiên Kỳ gật gật đầu, anh ta thuận tay đưa cho người đẹp đi gần chỗ chúng tôi: “ Cho em này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.