Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 534: Chương 534: Người đàn bà điên




“ Lâm Sảnh Di......mau dừng xe.....” Tôi lập tức hét toán lên, lúc này chiếc kim đồng hồ màu trắng đã nhích lên đến vận tốc 250km/h.

“ A.....Lâm Sảnh Di.” Tôi vội bổ đến, muốn kéo lấy cánh tay của Lâm Sảnh Di, nhưng Lâm Sảnh Di không biết lấy từ đâu sức lực, dùng lực hất tay tôi ra, cô ta trừng mắt nhìn về phía trước, chiếc kim đồng hồ của chiếc Porsche đã đạt đến tốc độ nhanh nhất lao về phía mấy chiếc xe conterner cỡ nặng đó.

Tôi biết ở tình hình này, tôi không thể giống như diễn viên chính mà cướp được vô lăng, làm như thế trên đường cao tốc quả thật quá nguy hiểm, cuối cùng chỉ có thể tạo thành xe nát người chết mà thôi.

“ Lâm Sảnh Di, cô điên rồi!” Tôi bổ nhào vào, dùng lực để bấm còi, chiếc xe phát ra những tiếng còi chói tai, thúc giục những chiếc xe phía trước nhanh chóng nhường đường.

Nhưng tôi biết mấy lái xe của chiếc xe phía trước đó nhất định nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng không biết tình hình bên trong xe của chúng tôi, bọnhọ chắc chắn rất tức giận, bọn họ cho rằng chiếc xe sang của chúng tôi đang ra oai hống hách với bọn họ. Cho nên bọn họ không thèm nhường.

Bọn họ hiểu lầm rằng Lâm Sảnh Di đang cố tình khoe xe sang Porsche mà vượt.

Bọn họ thậm chí có ý thức ngăn cản xe của Lâm Sảnh Di muốn vượt.

Mấy chiếc xe conterner đều chở đầy những cuộn théo lớn, đuôi của những chiếc xe đó đều rất cao, nếu như xe của Lâm Sảnh Di đâm vào, không chừng mặt trước sẽ bị cắm vào đuôi xe conterner, không chừng sau khi va chạm giữa hai chiếc xe xảy ra kịch liệt, những cuộn thép đó sẽ rơi xuống, đè bẹp Lâm Sảnh Di và tôi đang ngồi trong xe thành những tấm ván mỏng.

Mặt tôi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, Lâm Sảnh Di, con đàn bà thối này, cô đây là muốn tự sát, không những mình không sống được, cô là muốn tôi và đứa con trong bụng tôi xuống địa ngục cùng cô sao?

Tôi đúng là quá lương thiện, tôi còn cho rằng cô thật sự hối cải rồi, nhưng tôi không tranh lại cô được, cô thà rằng chết cùng với tôi phải không?

Tại sao tôi lại gặp phải người đàn bà ác độc thế này chứ?

Nhưng không kịp chửi mắng nữa rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian để giảm sự tổn thương đến mình và đứa con trong bụng tôi đến cực điểm, tôi đành phải dùng lực nắm lấy vô lăng của Lâm Sảnh Di, lượn theo hình chữ S để giảm tốc độ xe lại, nhưng không có cách nào, chiếc xe Porsche đã hoàn toàn biến thành con ngựa điên rồi.

Nhưng Lâm Sảnh Di vẫn nhấn chân vào bàn đạp ga, người phụ nữ này, đúng là phát điên rồi.

“ Lâm Sảnh Di, cô là con mụ điên, nếu như cô muốn chết, cô tự đi mà chết, cô đừng có kéo theo tôi và con tôi.” Tôi gần như gào toáng lên.

Nhưng giọng nói của Lâm Sảnh Di trả lời tôi còn to hơn: “ Không sai, tôi chính là muốn chết. Lạc Mộ Thâm vì cô mà không cần tôi, tôi còn lâu mới để cô gả cho Lạc Mộ Thâm, còn để tôi một mình dưới địa ngục, tại sao tôi phải chết một mình? Tôi phải mang cô và đứa bé trong bụng cô cùng đi chết, tôi phải để Lạc Mộ Thâm hối hận đến cực điểm, vì anh ta làm tổn thương tôi. Tôi nói cho cô biết, Tô Tư Nhụy, tôi không phải muốn đi nước ngoài, tôi là muốn xuống địa ngục, còn tôi xuống địa ngục, tôi nhất định phải dẫn cô đi, tôi sẽ không để cô được gả cho Lạc Mộ Thâm, thứ tôi không có được, tôi cũng sẽ không để nha đầu thối như cô đạt được, tại vì cô không xứng, cô đi xuống địa ngục mà làm bạn với những kẻ chết cháy đó đi.”

Cô ta vừa điên cuồng hét lên, vừa đạp chân ga đến mức cuối cùng.

Trời ơi, cô ta quyết tâm mang tôi và đứa con đi chết sao.

Tôi phải làm thế nào đây, tôi phải tự cứu mình.

Tôi không thể đưa con tôi đi chết.

Tôi muốn mở cửa xe ra, nhưng tôi phát hiện cửa xe đã bị Lâm Sảnh Di khóa rồi.

Toàn thân tôi lập tức sởn hết da gà.

Tôi hối hận, tại sao mình lại lên xe của Lạc Mộ Thâm, tôi thật sự chết không thể đổ lỗi cho người khác được.

Lúc này, tôi thật muốn cho mình mấy cái bạt tai, tại sao tôi lại có thể tin được con đàn bà thần kinh phân liệt này chứ?

Tôi cho rằng cô ta đã hồi phục bình thường, nhưng cô ta vẫn không muốn bỏ qua cho tôi, cô ta biết mình đã hết hy vọng, không thể gả được cho Lạc Mộ Thâm nữa, chết cũng phải muốn kéo tôi đi chết cùng.

Hơn nữa, cô ta vì ngày hôm nay, hình như cũng lên kế hoạch rất lâu rồi.

Lâm Sảnh Di, tại sao cô không đi làm diễn viên chứ, không chừng cô còn có thể đạt được giải thưởng Oscar ấy chứ.

Bộ dạng điên cuồng của cô ta thật sự khiến người khác hoảng sợ, mắt cô ta đỏ ngầu, mắt nhốn nháo khiến tôi hiểu:

Cô ta vốn dĩ đã không muốn sống.

Hừ, người đàn bà này, người đàn bà điên này.

“ Cô dừng xe, cô dừng xe lại.” Tôi lớn tiếng quát, “ Lâm Sảnh Di, cô là con mụ điên, cô muốn chết tự đi mà chết, tôi sẽ không cùng chết với cô. Dù cho tôi nhảy xa, cũng không đi chết với cô.”

Tôi giơ cánh tay lên, trên cổ tay tôi là chiếc vòng ngọc phỉ thúy, đó là chiếc vòng ngọc màu lan tím đẹp nhất mà Lạc Mộ Thâm mua cho tôi cách đây không lâu, tôi thích nhất chiếc vòng đó, bây giờ, vì để cứu sống mình, tôi cũng không giữ được chiếc vòng đó nữa rồi.

Tôi giơ cổ tay lên, dồn sức đập mạnh chiếc vòng phỉ thúy đó, khiến cho tấm kính thủy tinh ở cửa sổ ô tô vỡ ra.

Tôi muốn nhảy xe!

“ Tô Tư Nhụy, cô đừng hòng muốn sống! Cô phải chết cùng tôi. Tôi còn lâu mới để cô gả cho Lạc Mộ Thâm!” Lâm Sảnh Di gào thét lên. Chiếc Porsche của cô ta lao về chiếc xe conterner đó.

Hừ, tình cảnh này, tôi muốn nhảy ra cũng không kịp nữa rồi.

Nghĩ đến đây, tôi cũng không còn gì để mất nữa, tôi nghiến răng, dồn toàn sức lực mà bổ nhào vào người Lâm Sảnh Di, đẩy mạnh cô ta ra, sau đó xoay mạnh vô lăng. Chiếc xe Porsche lao vào lan can bên trái của đường cao tốc.

Tốc độ và lực đàn hồi cực lớn, khiến chiếc xe Porsche đó lật giống như một chiếc thuyền vậy, thủy tinh ở cửa sổ bị vỡ vụn, đồng thời túi khí của xe toàn bộ cũng bật ra.

Do chiếc xe bị đâm vào bên trái, Lâm Sảnh Di bị thương nặng nhất, cơ thể cô ta bị kẹt chặt trong xe, máu chảy ra từ miệng và mũi của cô ta.

Cơn đau khiến cô ta nhíu chặt mày lại, chân tay dường như gãy cả rồi.

Còn tôi, tôi gần như sắp ngất đi rồi, tôi không biết mình rốt cuộc bị thương ở đâu, chỉ biết toàn thân mình đều đau, bụng cũng đau, trên đầu có chất lỏng chầm chậm chảy xuống mặt.

Tôi chưa chết, tôi phải thoát ra ngoài.

Tôi chân tay luống cuống muốn tháo dây an toàn ra, nhưng tay không còn điều khiển được nữa.

Lúc này, tôi nghe thấy có những tiếng động như nhỏ giọt từ chiếc xe Porsche này phát ra.

Tôi biết, dầu rỉ rồi.

Lập tức, đầu tôi cũng bắt đầu lơ mơ rồi.

Trong đầu tôi xuất hiện những cảnh nổ xe bi thảm đã từng xuất hiện trên tivi.

A, tôi không muốn, tôi không muốn mang con đi chết.

Nghĩ đến đây, tôi cố gắng vuốt đi chất lỏng trên mặt tôi, đó là máu tươi.

Tôi dùng tay ra sức tháo chốt ở dây an toàn, cuối cùng dây an toàn cũng mở được rồi. cảm giác đau đớn khiến tôi sắp ngất đi rồi, nhưng tôi vẫn gắng gượng.

Không được, tôi không phải chỉ có một người, tôi còn bố mẹ, tôi còn con tôi, tôi còn có Lạc Mộ Thâm.

Tôi không sợ chết, nhưng nếu như tôi chết rồi, ai sẽ chăm sóc bố mẹ tôi, ông bà nội của tôi, con của tôi cũng không có cơ hội sống trên thế giới này nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.