Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 583: Chương 583: Nhụy tử là độc nhất vô nhị




Căn biệt thự cực kỳ sang trọng tao nhã

Trong căn phòng chỉ bật bóng mờ trên tường, ánh sáng mờ tối của chiếc đèn hắt lên giấy dán tường màu hoa lan tím, tạo ra những chiếc bóng râm ảo ảo.

Trên chiếc giường nước mềm mại thoải mái, có một bóng người uể oải nằm ở đó.

Ánh đèn nhẹ nhàng hắt trên khuôn mặt đẹp đó, anh ấy giống như một chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích vậy.

Năm năm trôi qua, anh ấy đã rũ bỏ quá khứ ngày xưa, trở thành người đàn ông chững chạc hơn, trưởng thành phong độ.

Dạ Thiên Kỳ!

Lúc này, anh ấy yên tĩnh dựa vào đầu giường mềm mại đó, trên ngón tay dài như tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng cầm chiếc gạt tàn làm bằng gốm.

Đó là một chiếc gạt tàn rất thô rất xấu.

Nhưng dù cho là một chiếc gạt tàn như thế, cũng khiến anh ấy thích đến hôm nay.

Mỗi ngày, anh ấy đều cầm ngắm nghía nó, lật đi lật lại nhìn, giống như nó là một phần sinh mạng của anh ấy vậy.

Đó là chiếc gạt tàn năm năm trước Nhụy Tử tự tay làm ở câu lạc bộ nghệ thuật gốm của anh, lúc đó Nhụy Tử vốn dĩ muốn tặng cho Lạc Mộ Thâm, sau đó, vì nhìn thấy ánh mắt mong đợi đó của Dạ Thiên Kỳ, cho nên cô đã tặng cho anh.

Thực ra, cô thật sự không nên tặng cho anh ấy, tại vì chiếc gạt tàn này, người chưa bao giờ thích hút thuốc như Dạ Thiên Kỳ lại học hút thuốc.

Nhưng, dù cho là hút thuốc thế nào, anh ấy cũng không nỡ dùng chiếc gạt tàn này, chiếc gạt tàn này là do Nhụy Nhụy mà mình yêu thương tặng cho mình, cũng là thứ duy nhất mà cô tặng cho anh.

Mỗi ngày, anh đều dùng tay cọ xát vào chiếc gạt tàn này, nghìn lần vạn lần, chiếc gạt tàn này đã cùng anh ấy đi từ Trung Quốc đến Mỹ, đến HồngKong Đài Loan, đến Xingapo, chiếc gạt tàn này, bây giờ đã được anh ấy mài cho sáng bóng rồi.

Anh ấy khẽ thở dài, lại nhớ đến việc hồi sáng.

Ban ngày, anh ấy mang quà đến chúc mừng Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm vì họ làm đầy tháng cho cặp song sinh, anh ấy nhìn thấy Nhụy Tử, mặc dù Tô Tư Nhụy vừa mới sinh con mới được một tháng, nhưng vẫn xinh đẹp như thế, vẫn đáng yêu yêu kiều, thậm chí toàn thân đều mang hơi thở thanh xuân của người đã làm mẹ.

Dạ Thiên Kỳ không kìm được tiếng thở dài trong lòng, cô ấy thật sự rất hạnh phúc, cô ấy nép trong lòng Lạc Mộ Thâm dường như là một người phụ nữ bé nhỏ hạnh phúc nhất.....cô ấy và Lạc Mộ Thâm sống với nhau hạnh phúc như thế, vậy thì mình dũng cảm buông tay là việc làm đúng phải không?

Mấy năm nay, Dạ Thiên Kỳ đã xóa bỏ hiềm khích trước kia với Lạc Mộ Thâm, trở thành bạn bè, anh ấy cũng rất thương yêu Đóa Đóa, thậm chí, mỗi lần anh ấy ở khắp nơi trên thế giới nhìn thấy quà gì đẹp, anh ấy sẽ mua gửi về cho Đóa Đóa, mặc dù anh ấy không gặp Nhụy Nhụy nhiều lần, nhưng trong lòng anh ấy, thực ra, vẫn luôn yêu cô ấy.

Lần đó, vì tác thành cho Lạc Mộ Thâm và Nhụy Nhụy, anh ấy nén đau khổ nói cho cô ấy biết anh ấy đã buông tay rồi, anh ấy muốn đi tìm người giống như Nhụy Nhụy.

Anh ấy cũng cho rằng mình sẽ tìm được người giống như Nhụy Nhụy, nhưng 5 năm qua đi, anh ấy vẫn chưa tìm được.

Hoặc là, thực ra trong lòng anh ấy vẫn luôn gạt đi những người phụ nữ khác, anh ấy chưa bao giờ muốn để một người con gái khác thay thế Nhụy Nhụy trong tìm mình?

Thực ra, anh ấy vẫn luôn yêu Nhụy Nhụy, anh ấy chưa bao giờ bước ra từ trong mối tình khắc cốt ghi tâm đó.

Những năm này, anh ấy gặp nhiều người đẹp như thế, trẻ trung hấp dẫn, nữ tính gợi cảm, tao nhã duyên dáng, nhưng, không có ai giống Nhụy Nhụy.

Có lẽ, cô ấy là người độc nhất vô nhị trên thế giới này, hoặc là nói, cô ấy trong lòng mình là độc nhất vô nhị.

Dạ Thiên Kỳ đặt chiếc gạt tàn đó lại gần môi mình, nhẹ nhàng hôn lên đó, dường như đang hôn lên khuôn mặt trắng ngần tinh khôi của Nhụy Nhụy.

Tất cả những gì của ngày hôm nay lại hiện về trước mắt......

Cô ấy và Lạc Mộ Thâm cùng ba bảo bối thật sự rất đáng yêu, đặc biệt là Đóa Đóa, mang dáng vẻ của tiểu công chúa thông minh lém lỉnh, vừa nhìn thấy mình, dang rộng đôi tay chạy đến, giọng nói của cô bé ngọt ngào như thế, đủ để khiến Dạ Thiên Kỳ hạnh phúc như muốn ngất đi.

Tiểu nha đầu chạy đi chạy lại quanh mình, Dạ Thiên Kỳ có lúc nghĩ, nếu như hồi đó mình ở bên cạnh Nhụy Nhụy, có lẽ Đóa Đóa chính là con của mình và Nhụy Nhụy.

Nhưng, mình bây giờ vẫn là một người cô độc lẻ loi.

“ Chú Tiểu Dạ, chú Tiểu Dạ, chú rất đẹp trai, sau này cháu lớn lên nhất định sẽ gả cho chú.” Đóa Đóa ôm chặt lấy cổ của Dạ Thiên Kỳ nói.

Dạ Thiên Kỳ hết sức chiều chuộng nhìn Đóa Đóa: “ Thế chú và bố cháu ai đẹp trai hơn?”

“ Đương nhiên là chú Tiểu Dạ đẹp trai rồi! Bố cháu mặc dù cũng đẹp trai, nhưng con người cháu rất công bằng, vẫn cảm thấy chú tiểu Dạ đẹp trai hơn một chút.” Đóa Đóa cười ha ha nói.

Trong lòng Dạ Thiên Kỳ thở dài môt tiếng; Ôi, nếu như hồi đó mẹ cháu cũng cho rằng như thế thì có phải tốt không.

“ Chú tiểu Dạ, chú nhất định phải đợi cháu lớn lên gả cho chú đấy.” Đóa Đóa cười nói.

“ Được.” Dạ Thiên Kỳ còn có thể nói được với đứa trẻ gì chứ, đành phải đồng ý.

“ Anh Thiên Kỳ, bây giờ vẫn chưa tìm được một nửa của anh sao?” Lúc này, Nhụy Tử mặc chiếc váy tím bước đến, tại vì vẫn áy náy với Dạ Thiên Kỳ, cho nên cô ấy vẫn luôn quan tâm việc đại sự của Dạ Thiên Kỳ.

“ À, tìm được rồi, đương nhiên tìm được rồi, rất giống em, em không phải lo lắng, anh Thiên Kỳ của em, cuốn hút như thế, rất nhiều người đẹp thích anh! Cho nên em chọn người giống em nhất, giống hệt! Lần sau dẫn đến cho em gặp!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ấy cười trên mặt nhưng trong lòng lại nhói đau.

Làm sao có thể tìm được người giống như Nhụy Nhụy chứ?

“ Thật sao?” Măt Nhụy Nhụy lập tức sáng lên.

“ Đương nhiên là thật rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nhìn Nhụy Nhụy, “ yên tâm đi, lẽ nào em cảm thấy người đẹp trai như anh Thiên Kỳ, nhân phẩm này lại không tìm được người phụ nữ nào sao!”

Nhìn thấy dáng vẻ Dạ Thiên Kỳ rất nghiêm túc, Nhụy tử như thở phào nhẹ nhõm hơn, thực ra cô vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ đối với cô tốt như thế, cô lại phụ lòng anh, bây giờ, cô chỉ hy vọng Dạ Thiên Kỳ có thể tìm được một cô gái tốt, sống hạnh phúc bên nhau.

Dạ Thiên Kỳ cười nói với Lạc Mộ Thâm Tô Tư Nhụy như thế, anh ấy cố thể hiện mình sống tốt như thế, hạnh phúc như thế, giống như sắp bước chân vào lễ đường kết hôn rồi vậy.

Anh ấy nói như thế, nói mình tin chắc như thế, mình sắp kết hôn rồi, sắp lấy một cô gái rất giống rất giống Nhụy Tử.

“ Anh Thiên Kỳ, có phải sắp kết hôn rồi không?” Nhụy Tử vui vẻ hỏi.

“ Đúng thế, sắp kết hôn rồi, tổ chức vào mồng 1 tháng mười năm nay.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Anh quyết định vào ngày đẹp vĩ đại đó, để cô gái mà anh yêu mặc váy cưới, bước chân vào lễ đường cử hành hôn lễ.”

“ Thế thì tốt quá rồi, em nhớ rồi, ngày mồng 1 tháng 10, kết hôn vào mồng 1 tháng mười.” Nhụy Tử sung sướng quay đầu nhìn sang Lạc Mộ Thâm, “ Chồng à, ngày mồng 1 tháng mười, chúng ta nhất định phải đến tham gia hôn lễ của anh Thiên Kỳ.......”

Lạc Mộ Thâm yêu chiều nhìn vợ của mình, cười nói: “ Được, hôn lễ của Thiên Kỳ, sao chúng ta có thể không tham gia chứ?”

Trên mặt Dạ Thiên Kỳ cười sáng lạn, trong lòng thật muốn tát cho mình một cái bạt tai, hừ, tại sao mình lại nói mồng 1 tháng 10 năm nay kết hôn chứ, mình nói chưa kết hôn thì có làm sao? không phải còn ba tháng nữa là mồng 1 tháng mười rồi sao, mình đi đâu mà tìm được người giống như Nhụy Tử kết hôn chứ?

Dạ Thiên Kỳ, mày thật sự rơi vào tình huống khó xử rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.