Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 593: Chương 593: Nữ háo sắc




“ Rồi cả tư thế hán tử thúc ngựa nữa, chính là thế này.” Cô ta nằm bò trên cỏ, sau đó vỗ vào mông quay đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ nói, “ Vào từ đằng sau, có hiểu không, hai tay ôm vào eo người nữ, giống như thúc một con ngựa vậy.”

Hì hì, Lam Ninh tùy ý trêu chọc Dạ Thiên Kỳ, dù sao hai chân Dạ Thiên Kỳ cũng bị trật, bây giờ chẳng làm được gì mình, mình đang chiếm lợi thế.

Cho nên, Dạ Thiên Kỳ đáng thương quả thật sắp bị Lam Ninh chọc cho tức chết rồi.

Anh ấy bị Lam Ninh quần cho như con búp bê vải vậy, kéo lên xong lại đẩy xuống, đẩy xuống lại kéo lên, tàn tạ cả người.

Ai mà ngờ được Dạ Thiên Kỳ ngông nghênh ngạo nghễ bây giờ lại rơi vào tay của một tiểu nữ nhi khủng bố thế này chứ?

Anh ấy thật sự rất muốn đập chết tên trộm điên rồ này.

Thực ra Lam Ninh cũng chẳng có kinh nghiệm gì, những động tác cô ta làm với Dạ Thiên Kỳ đều xem từ trên mạng, cô ta vốn dĩ cũng là một cô gái thuần khiết trong trắng.

Nhưng cô ta thích đùa dai.

Đáng đời, đáng đời Dạ Thiên Kỳ anh, ai bảo anh hành hạ tôi chứ, tôi phải tranh thủ thời gian và cơ hội xử lý anh?

“ Nào nào nào, chị đây dạy cho mà biết vài tư thế nữa, tối nay anh liệu mà phục vụ tôi.” Lam Ninh cố tình nói, cô ấy giơ một ngón tay khẽ đặt dưới cằm Dạ Thiên Kỳ rồi hếch lên, “ Đàn ông trinh tiết, đừng nghĩ mình vẫn còn trong trắng mà tự ti, thực ra chị thích nhất là những người thuần khiết như thế, yên tâm, chị đây sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Trong miệng cô ta nói như thế, trong lòng không nhịn được cười nữa rồi.

Không ngờ Dạ Xoa hô mưa gọi gió thế này lại dễ đùa như thế.

“ Không cần!” Dạ Thiên Kỳ vội nói.

“ Nếu như không cần, thế thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, gọi tôi là chị, nếu không tôi sẽ cưỡng hiếp anh.” Lam Ninh cố tình làm ra vẻ dữ tợn nói, “ Hừ, anh bây giờ đang bị thương nặng, hai chân sắp thành tàn phế rồi, anh cho rằng anh bây giờ khỏe hơn tôi sao? Chân của anh trong vòng ba tháng sẽ không khỏi lại được, nếu như anh không nghe lời tôi, trong ba tháng này, mỗi ngày tôi sẽ cưỡng hiếp anh 100 lần, 100 lần.”

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, mỗi tối bị nha đầu thối này cưỡng hiếp 100 lần sao?

Đừng! Đừng!

“ Trừ phi anh.....sau này chịu nghe lời tôi, gọi tôi là chị.” Lam Ninh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ tức muốn sùi bọt mép rồi.

Nha đầu thối này.

“ Được rồi, tôi gọi cô là chị.” Dạ Thiên Kỳ chán nản nói. Người ở mái hiên thấp, sao có thể không cúi đầu chứ?

Ai mà ngờ Dạ Thiếu Gia giết người không chớp mắt, trước nay chưa từng cúi đầu trước ai, bây giờ lại nằm trong lòng bàn tay của một tiểu nha đầu.

Anh ấy không kìm được nghiến răng nghiến lợi.

Nha đầu thối, đợi chân tôi khỏi, đợi tôi sống sót thoát khỏi đảo hoang này.

Nhưng, mình có thể sống mà thoát khỏi hòn đảo hoang này không? Có lẽ chỉ là một ảo tưởng mà thôi.

Dạ Thiên Kỳ thở dài một hơi trong lòng.

Bao giờ có thuyền ngang qua cứu mình ra khỏi đây, mình phải trừng trị xứ lý nha đầu này, mình sẽ nén mối hận này trong này. Anh ấy bất lực nhìn ra biển mênh mông, trong lòng buồn bực chết mất, ai ngờ được Dạ Thiên Kỳ lại rơi vào tay của một người phụ nữ háo sắc chứ?

Lúc này, Lam Ninh sát lại gần. Tay sờ soạng về phía Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ lập tức căng thẳng: “ Cô làm gì thế?”

Lẽ nào nữ háo sắc này bây giờ muốn cưỡng hiếp mình sao?

“ Không có gì,” Lam Ninh phẩy phẩy tay, “ Tôi xem chân của anh........”

“ Không cần cô xem.” Dạ Thiên Kỳ bực tức nói.

Anh ấy dịch sang bên cạnh một chút.

“ Nói cho chú biết đừng có mà phản kháng, chị đây chỉ xem chân của chú, nếu như chú làm chị đây tức giận, không chừng ham muốn của chị đây hôm nay thật sự bộc phát, làm chuyện đó với chú đấy.” Con dao và chiếc dĩa trong tay của Lam Ninh không ngừng khua khoắng, phát ra những âm thanh tiếng kim loại cọ vào nhau.

Dạ Thiên Kỳ càng thêm nản lòng.

Anh ấy không ngờ việc mình sợ nhất bây giờ lại là sợ bị tên nữ háo sắc này cưỡng hiếp.

Lam Ninh cố tình cười gian xảo, cô ta đẩy Dạ Thiên Kỳ ngã xuống, sau đó tháo vải chỗ Dạ Thiên Kỳ bị thưởng, ở đó, anh ấy tự băng bó qua loa đơn giản, nhưng trật xương đúng là rất nghiêm trọng.

Đặc biệt là chưa được qua xử lí trị liệu, xương của Dạ Thiên Kỳ rất khó được như ban đầu. Xương đã bị trật, dù cho liền lại không chừng cũng sẽ bị lệch, đến lúc đó Dạ Thiên Kỳ thành què chứ chả đùa.

Lam Ninh xem vết thương ở chân của Dạ Thiên Kỳ, khẽ cau mày lại: “ Tôi nói Dạ Thiếu Gia, anh như thế này không được rồi, xương chân của anh sẽ bị lệch, tôi nhất định phải bó lại cho anh, đừng cảm ơn tôi, nếu như anh thật sự muốn cảm ơn tôi, sau khi thoát ra ngoài, đưa tôi 5000 vạn làm quà cảm ơn là được, nếu như không đưa, anh thật sự có thể thành què thật đấy.”

“ Nếu như đúng như cô nói, đừng nói 5000 vạn, 10000 vạn tệ Dạ Thiên Kỳ tôi cũng đưa cho cô.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

Hừm. Còn có thể ra được khỏi đây sao?

“ Anh nói đấy nhé, anh không được nuốt lời đâu đấy.” Bộ dạng hám tiền của Lam Ninh không lần vào đâu được.

“ Không hối hận.” Dạ Thiên Kỳ dựa vào gốc cây nói.

“ Được,” Lam Ninh quay người cầm một cành cây đặt vào trong miệng Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ lập tức ọe ra.

“ Cô làm cái gì thế?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên hỏi,

“ Khi tôi chỉnh xương lại cho anh sẽ rất đau, anh không cắn vào cái gì sao?” Lam Ninh cười hì hì nói.

“ Hừm, Dạ Thiên Kỳ tôi còn phải dùng thứ này sao?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, “ Cô làm đi.”

Anh ấy chẳng buồn dùng cành cây khô đó, Dạ Thiên Kỳ anh ấy là một con người kiên cường, chảy máu mà không chảy nước mắt.

“ Ồ, thật là không hổ danh Dạ Thiếu Gia, tôi thật sự bái phục anh rồi, bái phục.” Miệng Lam Ninh nói, tay cô ta hướng về chân Dạ Thiên Kỳ bắt đầu nắn.......

“ A.......” Một cảm giác đau đớn kinh khủng lan ra, nhanh chóng lan khắp người Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, trời ơi, chặt xương đi còn hơn, cảm giác giày vò đau đớn này là như thế nào chứ?

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy trước mắt là một mảng màu đen tối, gần như ngất đi thật rồi.

Quả thật quá đau, anh ấy cảm thấy răng cũng sắp bị anh ấy nghiến vụ rồi.

Anh ấy chịu đau sờ tìm cành cây khô vừa nãy Lam Ninh đưa cho anh ấy, cho vào trong miệng, còn Lam Ninh chẳng thương hoa tiếc ngọc mà nắn xương cho Dạ Thiên Kỳ, sau đó lại dùng những cành cây thẳng mà cố định cái chân bị gãy cho Dạ Thiên Kỳ, bó lại từ đầu.

Lúc này, Dạ Thiên Kỳ đã ngất đi thật rồi.

Có điều, Dạ Thiên Kỳ đúng thật rất rắn rỏi kiên cường.

Mình nắn xương cho anh ta, đó không phải đau đớn bình thường. Dạ Thiên Kỳ cắn cành cây đó mà không rên rỉ tiếng nào, đúng là một nam tử hán.

Lam Ninh thở dài, kéo người Dạ Thiên Kỳ lại gần đống lửa, như thế, cơ thể Dạ Thiên Kỳ sẽ được sưởi ấm nhờ nhiệt độ của đống lửa, sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Lam Ninh vừa vun thêm lửa, vừa quay đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, lúc này, trời đã hoàn toàn tối rồi, ánh lửa bập bùng và ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đẹp đó của Dạ Thiên Kỳ, mặc dù vết thương cũng nhiều, nhọ nhem bẩn thỉu, nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh ta.

Bây giờ, chỉ có mình và anh ta hai người duy nhất trên đảo hoang này rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Lam Ninh trở nên mềm lòng hơn một chút, nếu không, nếu như Dạ Thiên Kỳ vẫn đối xử mình như trước kia, mình còn lâu mới quan tâm anh ta, cho anh ta tự sống tự chết cũng mặc xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.