Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 550: Chương 550: Ông bố gương mẫu




“ Hứ, mình là xúc động thôi, hơn nữa đột nhiên nhìn thấy dây rốn đó dài giống như ruột vậy, mình nhất thời........” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Đến lượt cậu, cậu cũng ngất thôi.”

“ Hừ, cá không, mình chắc chắn không ngất, đợi vợ mình sinh, mình chắc chắn như Đồng Thanh Tùng trang nghiêm sừng sững, mình chắc chắn khỏe hơn Lạc Mộ Thâm cậu.” Tần Hạo Nhiên cố tình châm chọc Lạc Mộ Thâm.

“ Đợi sau khi cậu tìm được vợ thì hãng nói, có lẽ cậu độc thân đến già ấy chứ. Lương Cẩn Hàn không tính cho cậu xem? Cậu mấy chục tuổi mới tìm được một nửa của mình, tôi thấy cậu cứ đợi đi, 80 tuổi đến quảng trường hoàng hôn tìm người yêu cũng được.” Lạc Mộ Thâm tiếp tục tàn nhẫn mà khoan sâu vào nỗi đau của Tần Hạo Nhiên.

“ Đại Thâm cậu thật độc ác. Nếu không phải nể mặt con gái nuôi của mình vừa sinh, tôi đánh chết cậu.” Tần Hạo Nhiên ấm ức nói.

“ Các cậu mau về nhà ngủ đi, tỉnh dậy lại đến thăm con, nhìn thấy là thấy phiền rồi.” Lạc Mộ Thâm dửng dưng nói.

Tôi suýt nữa cười vỡ cả bụng.

Mọi người dìu tôi nằm lên giường, tôi bắt đầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Con yêu cũng được bế về rồi, sau đó, trách nhiệm chăm sóc em bé giao cho bảo mẫu và thím Nguyệt, còn cả bố mẹ tôi nữa.

Nhìn dáng vẻ họ ôm đứa bé vui vẻ cười nói, tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc!

Vốn dĩ có nhiều người rồi nên không cần Lạc Mộ Thâm phải động tay, nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn tích cực chăm sóc con.

Con yêu khóc hay gì đó, anh ấy toàn chạy lên trước.

Nhìn anh ấy tay chân luống cuống thay tã bỉm cho con, tôi cảm thấy thật sự rất vui.

“ Anh Đại Thâm, anh nghỉ một lát đi. Anh cũng rất mệt rồi.” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm thật sự cũng rất vất vả.

Từ lúc tôi bắt đầu xuất hiện cơn đau co thắt đến bây giờ, anh ấy gần như chưa nghỉ một phút nào!

Anh ấy cũng không phải người thép, cũng cần phải nghỉ ngơi!

“ Anh không mệt đâu.” Lạc Mộ Thâm cười nói, lúc này em bé đột nhiên ị ra phân su rồi.

Thím Nguyệt vội thay bỉm cho em bé.

“ Để tôi để tôi, để tôi thay.” Lạc Mộ Thâm vội lao lên trước tranh giành.

“ Này, anh Đại Thâm, anh không cần mỗi lần phải tranh thế được không?” Tôi chẳng biết nói thế nào cả.

“ Không, nhất định phải tranh, thay bỉm cho con yêu của anh là hạnh phúc của anh, hạnh phúc này anh không dễ dàng cho người khác làm được.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Anh ấy vội mở bỉm của con ra, nhưng lần này em bé ị ra toàn là phân su cực kỳ thối, Lạc Mộ Thâm chịu mùi thối mà vệ sinh lau chùi cẩn thận cho con, thay bỉm mới, tôi chưa bao giờ nghĩ đến Lạc Mộ Thâm sạch sẽ như thế lại có thể làm được những việc này.

Anh ấy không hề cảm thấy phân của con gái thối.

Trên sự thấy, phân màu đen của em bé, thật sự rất thối.

Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm đẹp trai như thế biến thành ông bố cực kỳ gương mẫu, nhìn dáng vẻ anh ấy nhẹ nhàng bế con, cảm giác lâng lâng trào dâng trong lòng tôi.

“ Woa.......Đại Thâm thật sự đảm đang, nhìn mà tim mình cũng tan chảy, đây mới là Mộ Thâm lòng dạ đen tối lạnh lùng của chúng ta sao?” F3 cười trêu đùa, ba người bọn họ không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến chỗ tôi.

“ Này, Nhụy Tử, bây giờ thuận tiện đến thăm em chứ? Bọn anh ấy à, lúc nào cũng nhớ muốn gặp con gái nuôi, chỉ sợ em bây giờ không tiện.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Không sao mà.” Tôi cười nói.

“ Công chúa nhỏ xinh quá.” Tần Hạo Nhiên bọn họ vây quanh Lạc Mộ Thâm, mắt bọn họ chăm chú nhìn đứa con bé bỏng của chúng tôi, trong ánh mắt đều mang tình cảm ấm áp.

“ Cậu xem đi, mình nói có sai không? Mình đoán là sinh con gái mà.” Lương Cẩn Hàn cười nói.

“ Uhm, lần này cậu xem đúng rồi.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ Sau này bọn mình sẽ gọi cậu là Lương đại tiên.”

“ Sau này có thể tìm mình xem bói, nể mặt quan hệ của chúng ta bây giờ, mình tính các cậu nửa giá.” Lương Cẩn Hàn làm mặt lạnh nói, “ Các cậu mỗi lần đưa một vạn là được rồi.”

“ Hừ, Lương Cẩn hàn, mình phát hiện cậu lòng dạ đen tối nhất, xem nói mà cần lắm tiền thế à?” Phương Trạch Vũ cười nói, giơ nắm đấm đấm mạnh vào bả vai của Lương Cẩn Hàn.

“ Ồ, đây là cái gì thế? Socola phải không? Đúng lúc anh đang đói, anh ăn một viên nhé.” Tần Hạo Nhiên tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ xinh đẹp tôi đặt ở cạnh đầu giường, anh ấy mở ra xem, cho tọt viên màu đen đó vào trong mồm.

“ A, đó là.......” Tôi còn chưa kịp hét lên,

Đó là.......phân màu đen của em bé tôi giữ lại, vốn dĩ bệnh viện dùng để làm hóa nghiệm.

Vừa sấy khô, đặt ở trong hộp, còn chưa kịp mang đi xét nghiệm đã bị Tần Hạo Nhiên........

“ Đó là phân của em bé......” Tôi lẩm bẩm nói.

“ A.......ọe.......” Tần Hạo Nhiên vội nôn ọe ra.

Anh ấy ăn phân của em bé rồi.

Mọi người có mặt ở đó đều không nhịn được cười phá lên, em bé đang ngủ rồi, bị tiếng cười náo nhiệt của mọi người làm cho giật mình tỉnh dậy, chiếc miệng nhỏ ngoạc ra khóc ầm lên.

“ Hu Hu, Lạc Mộ Thâm......mình bị ám ảnh rồi, mình cảm thấy miệng mình lúc nào cũng thối.......mình nói cho các cậu biết, nếu như cả đời này mình không tìm được bạn gái, mình đợi con các cậu lớn thêm 20 năm nữa, gả làm vợ mình.” Tần Hạo Nhiên vừa súc miệng vô số lần vừa nói.

“ Cậu biến đi! Đừng có tưởng bở, dám có ý đồ với con gái mình, mình cho cậu làm thái giám.” Lạc Mộ Thâm vừa cười vừa mắng nói.

Tôi nhìn f4 cùng nhau trêu đùa, cảm thấy cuộc sống này đẹp biết bao nhiêu.

“ Đây là con do mình tận tay đỡ đẻ, thật sự quá đáng yêu, sao lại đáng yêu thế chứ? Mình ngủ cũng mơ thấy, thích quá đi mất, con gái nuôi của bố ơi.” Phương Trạch Vũ cẩn thận bế em bé nói, trên khuôn mặt khôi ngô luôn nở ra nụ cười.

Vốn dĩ Phương Trạch Vũ có khuôn mặt giống như hoàng tử trong truyện tranh, khóe mắt của anh ấy, mỗi lần cười mắt sẽ cong cong, rất cuốn hút người khác........

Hôm nay nhìn dáng vẻ anh ấy bế em bé, thật sự giống như một bức tranh làm rung động người khác.

“ Để mình bế một tí, để mình bế một tí, mình đợi bao lâu rồi.” Tần Hạo Nhiên giơ hai tay ra đời bế, “ Mình đợi từ lâu rồi, cho mình bế, cho mình bế.”

“ Tránh ra, cậu chân tay luống cuống, cậu có biết bế trẻ con không?” Phương Trạch Vũ trừng mắt lườm Tần Hạo Nhiên một cái, “ Cẩn Hàn, cậu bế đi.”

“ Thật sự để mình bế sao?” Lương Cẩn Hàn vốn lạnh lùng là thế vậy mà nghe xong mặt mũi hớn hở hẳn lên, anh ấy quả thật quá xúc động rồi.

Anh ấy rang giộng cánh tay ra, Phương Trạch Vũ đặt em bé vào lòng anh ấy, Lương Cẩn Hàn bế em bé đầy yêu thương, tư thế đó chắc chắn, nét mặt tươi cười.

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Lương Cẩn Hàn có biểu cảm dịu dàng như thế, anh ấy vốn lạnh lùng, cho đến hôm nay biểu cảm này khiến tôi cảm thấy không quen lắm.

“ Đến lượt mình rồi, đến lượt mình rồi.” Tần Hạo Nhiên lại tranh chòe giơ tay ra nói.

Lương Cẩn Hàn lại đưa em bé cho tôi, nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Tử, đứa bé rất giống em, sau này lớn lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều con trai thích.”

“ Ha ha..........con gái nhà em sau này cho các cậu con trai chạy dài, dựa vào cái gì mà mấy tên phong lưu các anh khiến con gái đau lòng chứ.” Tôi cười nói.

“ Các cậu quá đáng lắm......” Tần Hạo Nhiên nước mắt trào ra khóe mắt ấm ức, “ Nếu như để mình bế một chút, mình sẽ đưa 1000 tệ........”

“ Anh Hạo Nhiên, mau bế đi, mau kí séc cho em.” Tôi cười nói.

“ Con à, đừng giống mẹ con hám tiền như thế nhé.” Tần Hạo Nhiên vừa kí séc vừa thở dài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.