Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 421: Chương 421: Phương thức tầm thường nhất




Bố mẹ tôi cũng sững sờ, những quyển sổ đỏ này, cũng không biết giá trị đến mấy triệu tỷ, lại có thể tặng cho con gái họ đơn giản như thế?

Họ không biết phải nói gì vào lúc này.

“ Anh Đại Thâm, anh......” tôi nghệt ra nhìn Lạc Mộ Thâm, mặc dù thằng cha này có tiền, hào phóng xa hoa, nhưng tôi cũng không ngờ, anh ấy lại tặng cho tôi nhiều tài sản nhà đất giá trị lên đến mấy triệu tệ một cách dễ dàng như thế.

“ Đã có lúc, cháu cảm thấy con người cháu, nghèo nhất chỉ còn mỗi tiền mà thôi, nhà đối với cháu mà nói chỉ là chỗ ở, vốn dĩ không phải là nhà, cho nên, cháu có nhiều nhà đi nữa, cháu cũng không cảm thấy vui vẻ, tại vì tim cháu đã nguội lạnh, Nhụy Tử xuất hiện khiến cháu thật sự cảm thấy ấm áp, nơi cô ấy ở mới là nhà của cháu, cho nên, những tài sản nhà đất này tặng cho Nhụy Tử, một là thể hiện tấm chân tình của cháu, hai là cháu muốn để cô chú yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không để Nhụy Tử đau khổ mà khóc trong xe sang, đồ của Lạc Mộ Thâm cháu, cũng đều là của Nhụy Tử. Đây chỉ là một phần trong đó mà thôi, sau này, những gì cháu có, tất cả sẽ cho Nhụy Tử, cháu thừa nhận làm như thế này, sẽ thể hiện việc dựa dẫm có tiền, nhưng Giai Giai đã nói đến chuyện này, cháu cảm thấy phong bao lì xì vẫn nên có, đây là phong bao cháu lì xì cho Nhụy Tử.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi chăm chú nói.

Cả nhà tôi đều sững sờ, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi.

Được thôi, tôi thừa nhận, dù sao chúng tôi cũng là người bình thường, người đàn ông xuất sắc tài giỏi như thế dùng cách thức này để biểu đạt tình yêu với tôi, nếu như nói tôi không yêu tiền, thế thì có phải quá kênh kiệu không?

Hơn nữa, nếu như anh ấy thật sự không tốt với tôi, sao anh ấy lại có thể tùy tiện mà tặng cho tôi nhiều tài sản giá trị như thế chứ?

Nếu như nói chỉ là chơi bời, nếu như nói chỉ là vì làm chuyện đó, không đến nỗi phải đem nhiều tiền của xương máu đi tặng như thế chứ?

Mặc dù đàn ông vì người phụ nữ mà tiêu tiền cũng chưa chắc đã chứng minh được tình yêu của họ với phụ nữ, nhưng nếu như cái gì cũng không muốn cho bạn, thì chắc chắn là không yêu bạn.

Anh ấy chẳng do dự mà đem nhiều tài sản của mình như thế để chuyển hết sang tên tôi, có thể nói không yêu tôi được không?

“ Anh Đại Thâm…….” Tôi khẽ thở dài, “ thực ra em nguyện làm công chứng tài sản trước hôn nhân mà.”

“ Có thể làm mà, những tài sản này bây giờ đều là của em rồi, nếu như làm công chứng, cũng là tài sản trước hôn nhân của em, anh dùng cách thức này, chỉ là muốn bảo đảm với cả nhà, nếu như nói không đủ, anh cũng có thể nhượng cổ phần cho em, anh muốn em không có bất cứ điều gì phải lăn tăn suy nghĩ khi ở bên cạnh anh.” Lạc Mộ Thâm nhìn sang bố mẹ tôi, “ Chú, cô, cháu biết cháu không nên dùng tiền để làm thế này, nhưng cháu rất ngốc, bây giờ cháu thật sự không biết dùng cách gì để biểu đạt tình yêu của cháu với Nhụy Tử. Cháu không biết như thế này, có khiến cô chú yên tâm được chút nào không?”

Thực ra thái độ của bố mẹ tôi bây giờ với Lạc Mộ Thâm đã thay đổi rất nhiều, bây giờ như thế, họ cũng không biết nói gì, ai mà chẳng hy vọng con gái của mình có thể gả được vào nhà giàu, sống cuộc sống tốt chứ.

Lạc Mộ Thâm mặc dù đưa ra cam đoan với bọn họ không phải là hoàn mỹ, nhưng đây đúng là quả cân nặng mà.

“ Hừ, nếu như một người đàn ông như thế với em, không cần nói đến sáu quyển sổ đỏ, chỉ cần có một quyển, em cũng lập tức đồng ý luôn.” Em họ Giai Giai của tôi nói.

Nó không ngừng lắc đầu: “ Chị Nhụy, chị thật sự khiến em quá ngưỡng mộ rồi, em không biết nói gì nữa rồi.”

“ cháu ấy à…..Làm cô chú không biết nói gì hơn nữa.” Mẹ tôi thở dài nói, “ Cô chú chỉ sợ cháu người như cháu dễ thay lòng.”

Tôi cố tình cười nói: “ Bố, mẹ, dù cho anh ấy có thật sự thay lòng, con cũng trở thành giàu có rồi, sợ gì chứ?”

Cả nhà tôi lập tức cười phá lên.

Có lẽ bố mẹ tôi thực sự đã nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thật lòng với tôi, có lẽ do cách thức này của Lạc Mộ Thâm phát huy tác dụng, tóm lại, bố mẹ tôi không còn ghét bỏ Lạc Mộ Thâm như trước nữa.

Họ bây giờ đối với Lạc Mộ Thâm tương đối nhiệt tình, cả nhà tôi vui vẻ cùng nhau xem ca nhạc tết, vừa ăn bánh chẻo, cười cười nói nói, thất sự rất vui.

Tôi ngọt ngào nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm, có phải anh bây giờ đã cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm rồi?

Sau này, em sẽ khiến anh lúc nào cũng được sống trong bầu không khí gia đình thế này.

Ngoảnh mắt đi đã đến mười hai giờ, sau tiếng chuông báo giao thừa, nhà chú hai, chú ba tôi cũng từ biệt để về nhà họ.

Nhà cũng tôi cũng dọn dẹp, bố mẹ tôi lần này cũng không khắt khe với tôi nữa, chỉ bảo tôi và Lạc Mộ Thâm đi ngủ sớm, đương nhiên, mẹ tôi nói với tôi không biết bao nhiêu lần, bây giờ, dù cho có yêu Lạc Mộ Thâm, cũng không được vượt quá giới hạn, tất cả những gì tốt đẹp nhất phải chờ đến đêm tân hôn.

Mẹ tôi vẫn nói đi nói lại câu nói, đàn ông nếu như có được thân thể người phụ nữ sớm quá, sẽ không biết quý trọng.

Bà đương nhiên không biết tôi đã là người của Lạc Mộ Thâm từ lâu rồi, tôi vẫn đang cười thầm, trách bố mẹ tôi nghĩ nhiều quá, Lạc Mộ Thâm và tôi đã trở thành một thể từ lâu rồi, vậy mà anh ấy bây giờ vẫn rất quý trọng tôi, hơn nữa càng ngày càng yêu hơn,

Cứ nghĩ đến đây, tôi rất muốn cười, cảm thấy mẹ tôi hình như xem phim nhiều quá rồi nên thành lo nghĩ hơn.

Bố mẹ và ông bà tôi đều đi ngủ rồi.

Lạc Mộ Thâm ngồi trong phòng tôi, ôm lấy tôi trong lòng, hai đứa tôi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm pháo hoa.

Các loại pháo hoa với đủ màu sắc lấp lánh rực rỡ trên bầu trời đêm.

“ Đẹp quá.” Tôi nhìn bầu trời đêm đẹp rồi nói.

“ Đẹp quá.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói.

Tôi lườm anh ấy một cái: “ Này, em nói anh Đại Thâm, anh không đúng đâu đấy, anh dùng tiền để lấy lòng bố mẹ em sao, còn đưa ra chứng nhận tài sản nhiều như thế, anh nói bố mẹ em là người gì chứ?”

“ Ôi,” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, “ Không phải, anh biết bố mẹ em vốn dĩ không yên tâm gả em cho anh, anh có thể làm thế nào được chứ? Dù cho anh có quỳ xuống trước mặt bố mẹ em nói một nghìn lần anh yêu em, anh thích em rất nhiều, anh muốn em hạnh phúc, bố mẹ em cũng không tin anh, anh chỉ có thể dùng cách thức tầm thường này nhất, chẳng còn cách nào, anh chỉ là muốn để bố mẹ em có cảm giác an toàn, để họ cảm thấy anh không phải là chơi đùa em, anh là nghiêm túc.”

Tôi cười đưa những quyển sổ đỏ đấy cho Lạc Mộ Thâm: “ Anh cầm về đi, tranh thủ thời gian đi sửa lại tên, người em thích là anh, chứ không phải nhà đất, nếu như không có anh, dù cho có nhiều biệt thự thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Nếu như anh thật sự có một ngày bỏ rơi em, lẽ nào em phải bò vào biệt thự mà ngồi khóc trong đó sao?”

Lạc Mộ Thâm khẽ lắc đầu: “ Đầu lợn, đây là cho em thì là của em, tất cả của anh đều là của em, tiền và nhà của anh cũng là của em. Anh đã nói rồi, đây là phong bao anh cho em, nơi nào có em, nơi đó mới là nhà của anh, nơi nào không có em, chỉ nhà chỗ ở mà thôi.” Tôi hạnh phúc dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cọ cằm còn chân râu chạm nhẹ lên má tôi.

“ Ngứa quá, hôm nay anh không cạo râu à?” Tôi cố tình lầu bầu nói.

“ Anh cạo rồi?” Lạc Mộ Thâm sờ vào râu của mình, cười nói.

“ Thế sao lại vẫn còn?” Tôi trợn mắt nói.

“ buổi sáng anh cạo rồi mà.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Buổi sáng anh đi chạy với bố, con người anh hễ hồi hộp, thì râu sẽ mọc rất nhanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.