Cùng Lạc Mộ Thâm đi thị sát toàn bộ dự án xong, chúng tôi đưa Lạc Mộ Thâm quay về văn phòng làm việc của dự án nghỉ ngơi, Lạc Mộ Thâm để những người khác đi làm những công việc của họ, tôi cũng muốn đi ra, nhưng Lạc Mộ Thâm lại gọi tôi quay lại.
“ Thư ký Tô, cô ở lại đây một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Lạc Mộ Thâm nói.
Tôi mím môi, dừng bước lại, tôi thấy Trần An An với ánh mắt chẳng vui vẻ gì, sau đó cũng đi ra khỏi văn phòng làm việc, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc, chỉ có tôi và Lạc Mộ Thâm.
Trong phòng lặng thinh, tĩnh mịch đến mức có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của hai người.
“ Lại đây.” Lạc Mộ Thâm đĩnh đạc ngồi trên ghế sopha gọi tôi lại ngồi bên cạnh anh ta.
Tôi nghĩ một lúc, không động đậy.
“ Lại đây nào? Sao thế? Tai không nghe thấy gì rồi à, bị máy khoan đục thủng màng nhĩ rồi à?” Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng gã này vẫn giữ kiểu nói năng độc đoán đó.
Đây mới là Lạc Mộ Thâm mà.
Tôi hơi bực tức nói: “ Người tôi đang bẩn. Sợ làm bẩn Lạc Tổng thôi.”
Tôi có chút giận dỗi, cố gắng đứng cách xa Lạc Mộ Thâm một chút.
Anh ta đầy tôi vào đây, sao tôi có thể vui vẻ ngồi vào đó chứ.
Từ đó, mặt tôi lầm lì, chẳng tươi cười gì nữa.
Lạc Mộ Thâm với đôi mắt sâu nhìn tôi một lúc, anh ta khẽ lắc đầu, thở dài.
Anh ta đứng dậy, bước mấy bước dài tới chỗ tôi đang đứng, đột nhiên đưa một cánh tay ra, khẽ đẩy cằm tôi lên, tôi không muốn ngẩng đầu lên, nhưng cũng đã bị anh ta dùng lực đẩy lên rồi.
Lạc Mộ Thâm nhìn bộ dạng phờ phạc của tôi một cách tỉ mỉ, sau đó thở dài, rồi kéo dài giọng nói: “ Nhìn cô kìa, trông chẳng khác gì một con mèo hoang cả.”
Tôi đưa mặt qua nhìn anh ta nói: “ Lạc Tổng, ở đây là công trường đang thi công, ngày nào cũng đào bới đất cát, tôi ngày nào cũng ở đó, liệu có thể tránh được những bụi bẩn đó không? Sao tôi có thể quần là áo lượt ở một nơi như thế này được, anh thì lúc nào cũng thích những cô gái ăn mặc xinh đẹp, những minh tinh người mẫu trắng trẻo sạch sẽ, anh thử đưa họ đến công trường thử một ngày xem, không đen bẩn như chuột cống mới là lạ.”
Lạc Mộ Thâm khẽ chớp mắt, có chút bực tức nhìn tôi nói: “ Đúng là chỉ giỏi nói lý lẽ, tôi nói một câu, cô cãi lại đến mười câu.”
“ Tôi chỉ nói dựa trên sự thật thôi.” Tôi tỏ ra không phục đáp lại.
“ Cô.” Lạc Mộ Thâm lại khẽ thở dài, anh ta rút một chiếc khăn mùi xoa từ trong túi ra, bắt đầu dùng bàn tay ấm áp của anh ta lau mặt cho tôi, tôi muốn tránh, nhưng anh ta không cho tôi tránh.
Tôi đành phải ngồi im để anh ta lau mặt.
Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, lau cũng rất kỹ khuôn mặt của tôi.
Một lúc sau, anh ta đã lau sạch sẽ mặt cho tôi, sau đó, anh ta nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Tử, hay là, quay về tòa nhà của tập đoàn đi.”
Giọng nói của anh ta lúc này vô cùng ấm áp và ngọt ngào.
Tôi sững người một lúc, để tôi quay về tập đoàn sao?
Có phải là anh đang cố tách tôi ra đúng không? Khi tôi hỏi anh có thích tôi hay không, thì đến một câu anh cũng chẳng muốn nói với tôi, đến ra chỉ thị cũng phải nhờ những thư ký khác thông báo cho tôi, bây giờ, sao lại để tôi quay về tòa nhà của tập đoàn làm việc chứ?
Tôi không ngừng nghĩ ngợi trong đầu, có cảm giác như muốn khóc.
Đúng, oan ức, đau lòng.....
Cảm giác đó như lan tỏa khắp cơ thể tôi, chuyển hóa thành những giọt nước mắt lăn tròn trong khóe mắt rồi rơi xuống, tôi không còn nhìn được nữa.
May mà Lạc Mộ Thâm đã lau mặt sạch sẽ cho tôi, nếu không thì, hình ảnh tôi lúc này, đúng là đáng cười hết chỗ nói.
Lạc Mộ Thâm im lặng nhìn tôi khóc, một lúc sau, anh ta khẽ nói: “ Oan ức lắm à?”
“ Vâng.” Tôi thực lòng đáp lại anh ta.
Phí lời, tôi đang phải chịu quá nhiều oan ức, đau khổ đây.
“ Được rồi, cứ cho là tôi không tốt đi được không? Cô quay về tập đoàn đi, ở đây, tôi có thể để người khác làm.” Lạc Mộ Thâm nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy Lạc Mộ Thâm đang nhìn tôi với một ánh mắt rất thương cảm.
Tôi thẫn thờ một lúc, anh ta thương tôi sao?
“ Cô nhìn cô đi, gầy đi nhiều rồi, lại còn đen nữa.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Anh ta nói như thế, tôi thấy vui lắm, đúng, vui từ trong ra ngoài, tuy rằng, anh ta không nhận là anh ta thích tôi, nhưng, tôi tự cảm thấy, anh ta quan tâm tôi như thế này, chẳng phải là đang thích tôi còn gì?
Con gái là thế, nếu người mà mình thích quan tâm đến mình, thì chẳng còn điều gì làm cô ấy vui hơn được.
Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy mình chẳng còn buồn phiền, oan ức gì nữa.
“ Nhưng, tôi chỉ mới bắt đầu dự án này, tôi không muốn bỏ dở giữa chừng, hơn nữa, tôi làm cũng rất tốt, tôi vẫn tự nhủ tôi phải theo dự án này đến cùng mà?” Tôi lẩm bẩm nói.
“ Ngốc ạ, dự án Đỉnh Minh Hoa Viên sẽ phải mất vài năm đấy, cô cứ ở đây mãi, thì chẳng phải tôi chẳng thể gặp được cô sao?” Lạc Mộ Thâm đột nhiên lại thay đổi cách nói như thế.
Anh ta vô tư nói như không có chuyện gì như thế, trong lòng tôi có chút gì đó mừng thầm, đúng, cảm giác của tôi không sai, chắc chắn là anh ta đang thích tôi rồi, anh ta chỉ muốn ngày nào cũng được gặp tôi.
Nói như thế, tức là Tần Á Á nói cũng đúng, Lạc Mộ Thâm đúng là đã thích tôi rồi.
Cũng có thể, anh ta quá tự cao, không nhận mình thích một cô gái bình thường như thế. Đúng, chắc chắn là như thế rồi.
Tuy là tôi chưa bao giờ dám hi vọng mình và Lạc Mộ Thâm có được một kết thúc nào đó, nhưng tôi nghĩ rất đơn giản, tôi rất thích anh ta, có thể ở bên cạnh người mình thích trong một thời gian, cùng làm việc với anh ta, là tôi đã cảm thấy vui lắm rồi.
Tôi chưa nghĩ tới chuyện sau này.
Tôi chỉ đang nghĩ hiện tại.
Điều tôi nghĩ chỉ là, ở bên cạnh anh ta, mỗi ngày qua đi tôi đều cảm thấy rất vui.
Tôi cắn nhẹ môi của mình.
“ Về đi, tôi để Trần An An thay cô, thời gian này, tôi thấy năng lực làm việc của cô ta cũng rất tốt, không kém gì cô, cũng giải quyết công việc rất tốt.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tôi thấy vô cùng bất ngờ, bảo sao Lạc Mộ Thâm đưa Trần An An đến, thì ra anh ta đã quyết định xong việc đưa Trần An An đến thay tôi tiếp nhận công việc, nhưng, Trần An An liệu có thể đồng ý làm việc ở một nơi không khí ngột ngạt này không?
“ Môi trường ở đây, rất gian khổ...” Tôi khẽ nói.
Sắc mặt của Lạc Mộ Thâm nặng hơn một chút: “ Nếu cứ lựa chọn công việc, thì đừng đến Lạc Thị làm việc làm gì.”
Tôi lập tức không dám nói gì nữa.
“ Có quay về không?” Lạc Mộ Thâm hỏi tôi.
Tôi còn có thể nói gì chứ, lúc này, trong lòng tôi tràn đầy niềm vui, đừng nói là Lạc Mộ Thâm để tôi quay về tập đoàn, anh ta có đưa tôi đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thì tôi cũng vui sướng lắm.
Con gái, thực ra đều rất ngốc nghếch.
“ Có về.” Tôi sung sướng nói.
Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, anh ta vẫn giơ ngón trỏ theo thói quen lên chỉ chỉ tôi, lồng ngực tôi lúc này đập liên hổi như muốn nổ tung, “ Peng“.
“ Ôi.” Tôi khuếch trương nói: “ Anh Đại Thâm, không phải là anh để tôi đội mũ bảo hộ an toàn xong anh mới cho nổ đấy chứ?”
Đôi mắt sâu như biển của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “ Có nhiều lúc, không được nghe cô gọi tôi là anh Đại Thâm, tôi cảm thấy có gì đó không quen!”
Tôi lè lưỡi tinh nghịch, đúng, thói quen đã thành tự nhiên, đột nhiên mất đi rồi, cái cảm giác mất đi đó......