“ Ở đây à ? Tuần trước mới đến, không còn mới mẻ nữa. “ Phương Trạch Vũ co lông mày nói.
“ Ừ, mà tôi rất không thích người đẹp Triều Tiên, không có hứng lắm với kiểu người đó. “ Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Mà ghét nhất là, cả bàn toàn đồ ăn mặn, tôi không muốn cả bụng toàn đồ ăn mặn, nên sau khi đi khỏi tôi phải đi tìm chỗ khác ăn.”
Tôi liền nói : “ Không phải ở đây, tôi cũng thấy cả bàn toàn đồ ăn mặt cũng không phù hợp cho lắm, cho nên tôi đưa các anh đi ăn món khác. Tôi chỉ bảo các anh đỗ xe ở đây thôi. “
“ À ? Vậy đi đâu thế ?” Phương Trạch Vũ tò mò hỏi.
Tôi cười nói : “ Hì hì, đến lúc đó các anh khác biết thôi. “
Mấy người liền gửi xe ở bãi đỗ xe Kim Cương Sơn, cậu bé coi xe của khách sạn liền chạy lại chỉ dẫn đỗ xe, nhưng chúng tôi lại không vào cửa của Kim Cương Sơn, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu bé coi xe, tôi vội lấy một trăm tệ đút vào tay cậu bé, lúc đó cậu bé mới cười tươi hơn một chút.
Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh : “ Đi cùng cô, thật là mất mặt quá đi.Không ăn ở khách sạn của người ta, lại còn để xe ở bãi đỗ xe của họ, để người ta khinh thường cho, mặt tôi cả đời này đã bị cô làm cho mất hết rồi đấy. “
Tôi vội nói : “ Không phải vì tôi thấy họ rẻ, mà là nơi tôi dẫn các anh tới, bãi đỗ xe của hộ thực sự không thể vào nổi đâu, đặc biệt xe của các anh toàn là siêu xe như thế này. “
“ Không phải cô đưa chúng tôi đi ăn đồ ăn vỉa hè đấy chứ ? Bẩn chết đi được ? “ Trong mắt của Lạc Mộ Thâm càng hiện rõ thêm vẻ khó tính.
“ Không phải không phải, tôi bảo đảm không phải đồ ăn vỉa hè, là trong một khách sạn nhỏ .” Tôi vội nói.
Lạc Mộ Thâm lúc này nét mặt mới giãn ra được một chút, không nói năng gì cả.
“ Bây giờ tôi rất tò mò không biết Nhụy Tử mời chúng ăn gì, thực ra bình thường cũng hay đi ăn, nhưng đổi vị một chút cũng tốt. “ Tần Hạo Nhiên liền chen lời.
“ Đúng, tôi tin vào con mắt của Nhụy Tử .” Phương Trạch Vũ cũng nói theo, tôi không thể không đồng ý, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên này đối với tôi rất tốt, Lương Cẩn Hàn tuy không nói gì, nhưng cũng có cảm giác rất dễ gần, ai lắm chuyện như cái tên Lạc Mộ Thâm kia cơ chứ ?
Đưa các anh đi ăn, tôi cũng mệt mỏi lắm chứ có biết không ?
Cho dù các anh thích ăn hay không thích ăn, tôi đây cũng phải tỏ ra nhiệt tình một chút chứ ?
Chúng tôi đi vào một ngõ bên tay phải của khách sạn Kim Cương Sơn , đi một mạch khoảng chừng mười phút, năm người chúng tôi đã tới trước cửa một quán ăn nhỏ.
Quán này rộng khoảng hơn một trăm mét vuông, trước cửa treo một tấm biển sáng với dòng chữ : Khách sạn “ Say Để Quên “.
“ Trời, đây chính là nơi cô bảo toàn đồ ăn ngon đấy à ? “ Lạc Mộ Thâm nhìn vào quan nhắn nhó nói.
“ Mẹ ơi, còn bé hơn cả nhà vệ sinh nhà tôi.” Phương Trạch Vũ chớp chớp mắt nói.
“ Sắp ăn cơm rồi, đừng có nói đến nhà vệ sinh.” Tần Hạo Nhiên lườm Phương Trạch Vũ nói.
“ Tôi ghét nhất là đến nhưng nơi bẩn thỉu như này ăn cơm, nhìn thấy đã chạy luôn rồi. “ Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói, anh ta nhìn sang tôi, “ Em nhỏ đầu lợn đúng là kẹt xỉ, có tận hai trăm vạn rồi, mà lại đưa chúng tôi tới nơi bé ti ti như thế này ăn cơm, sợ chúng tôi ăn hết tiền của cô à ?”
Tôi vội nói : “ Không phải, Lạc Tổng, tôi thề là tuyệt đối không phải tôi tiếc tiền, tôi đưa các anh đến đây, là vì đồ ăn chỗ này thực sự rất ngon, các anh ăn quen đồ tây rồi, toàn những món ăn do các đầu bếp nổi tiếng làm, sơn hào hải vị, nhất định sẽ thích đồ ăn chỗ này thôi. Mã chỗ này rất rất sạch sẽ, không hề mất vệ sinh đâu. “
“ Xời. “ Lạc Mộ Thâm lại quay sang lườm tôi.
Cứ như anh ta không muốn vào trong.
Tôi đang nghĩ, Lương Cẩn Hàn nói : “ Đã đến rồi, thì vào thử xem, ăn một bữa có chết được đâu! “ Anh ta rất ít khi nói, nhưng hễ nói đều là những từ quan trọng giúp đỡ tôi, tôi lập tức đưa ánh mắt về phía anh ta biểu thị sự cảm ơn.
Lương Cẩn Hàn là người đầu tiên bước vào, Lạc Mộ Thâm bọn họ cũng đành phải đi vào theo, tôi cùng liền bước vào cùng.
Một cô gái tóc chải hình đuôi ngựa, đôi mắt to tròn bước ra nhiệt tình chào đón chúng tôi : “ Xin chào các quý khách. Xin hỏi quý khách có bao nhiêu người ạ ? “
Tôi liền trả lời : “ Năm người, làm phiền giúp chúng tôi tìm một phòng sạch sẽ nhé. “
Nhìn khuôn mặt tối sầm như trời sắp mưa của Lạc Mộ Thâm, tôi biết nếu để anh ta ngồi ăn ở gian chính có nhiều người ngồi ăn, thì cái tên Đế vương nhân gian này chắc chắn sẽ bực tức chửi bới ngay.
Mấy ông công tử này, cứ phải phục vụ tận răng.
“ May là còn một phòng riêng, xin hãy đi theo lối này. “ Cô gái phục vụ viên tươi cười nói.
Cô ấy nhiệt tình dẫn chúng tôi vào trong một căn phòng, Lạc Mộ Thâm đưa ánh mắt khó tính của mình nhìn xung quanh phòng một lượt, hình như nhìn đến từng chi tiết trong căn phòng đó.
Tôi thực sự có chút hơi bực mình.
“ Lạc Tổng, thực ra anh đã đi đến quán hải sản Long Cung, nhưng anh cũng không thể chắc chắn ở đó có sạch sẽ hay không ? Tôi còn nghe nói, một vài khách sạn lớn, nhiều sao rất người dùng khăn lau, xà phòng để rửa bát đấy, bát đũa về cơ bản không khử độc đâu ! Dù sao các anh cũng không biết. “ Tôi nói.
Lạc Mộ Thâm hằm hằm lườm tôi : “ Cô có thể nói gì đó tốt hơn không, cô cứ nói như thế rất dễ khiến trong lòng người khác sinh ra một ấn tượng xấu đấy ?”
Chút nữa thì tôi cười phá lên.
Phương Trạch Vũ vội nói : “ Mộ Thâm, đừng để ý nhiều quá, ăn bẩn mới sống lâu mà. “
Anh ấy kéo Lạc Mộ Thâm ngồi xuống, mấy người khác cũng đã ngồi ổn định, tôi ngồi bên cạnh Lạc Mộ Thâm, thực ra tôi cũng không muốn ngồi cạnh anh ta, nhưng Phương Trạch Vụ đã ấn tôi ngồi xuống ghế cạnh chỗ anh ta, thật là hết cách luôn rồi.
Cô gái phục vụ bàn liền đưa cuốn thực đơn cho chúng tôi : “ Mời các anh chị xem món ạ .”
Tôi cười với bốn người đàn ông nói : “ Đặc sản ở quán này chính là các loại xiên nướng đấy, xiên chần, thịt xiên, tôi dám bỏ cả bao phiếu, đồ ăn của quán này là ngon nhất ở thành phố A này. “
Lạc Mộ Thâm lại lườm tôi, lầu bàu : “ Tại sao cứ thích mấy cái kiểu quán bé như mắt muỗi thế nhỉ.”
Tôi lại nhịn.
Anh ta lật phần phật các trang của thực đơn, nhìn vẻ mặt như nhìn món nào cũng không vừa mắt, rồi vứt cuốn thực đơn cho tôi : “ Cô gọi món đi, tôi nhìn món nào cũng chán chết, thật là hối hận khi đến đây. “
Tôi cố gắng giữ cho mình hòa nhã và điềm đạm, tôi cầm lấy cuốn thực đơn : “ Được rồi, vậy tôi sẽ dựa theo các món sở trường của tôi để gọi món nhé, đảm bảo các anh sẽ thích, nào, phục vụ, món này món này món này.....Thêm một đùi cừu nướng và một bát canh thịt xiên to nhé.”
“ Vâng, xin hỏi anh chị có uống gì không ạ ? “ Cô gái hỏi.
“ Ừ....Các anh uống gì ? “ Tôi nhìn bốn người đàn ông, bọn họ đều vừa lái xe tới, uống rượu chắc không tốt rồi ?
“ Không uống. “ Lạc Mộ Thâm hậm hực nói, “ Nửa đêm rồi còn uống gì chứ ?”
“ Được rồi, vậy cho chúng tôi mỗi người một chai sữa lạc. Nhanh chút nhé. “ Tôi đành phải nói vậy với cô gái phục vụ.
Mấy anh thiếu gia này, thật là khó chiều chuộng.
Phục vụ bàn ghi lại rõ các món ăn xong, sau đó lên đồ.
Mấy anh chàng ngồi ở đây, Lạc Mộ Thâm lầu bàu : “ Sớm biết thế này, thì đã đi tới Kim Cương Sơn ăn đồ ăn mặn còn hơn, tuy nhìn mấy cô Triều Tiên có chán, nhưng còn hơn chán chỗ này. “
Gã này vẫn không ngừng lầu bàu.
“ Hay là, giờ chúng ta đi ? Đi đến Kim Cương Sơn ăn ? Tần Hạo Nhiên đề nghị.
“ Không được đâu ? Đã gọi món rồi mà ? “ Tôi liền nói.
“ Có phải là không trả họ tiền đâu.” Lạc Mộ Thâm gầm gừ nói.
Mấy người đang định đứng dậy đi, phục vụ bàn liền mở của : “ Thịt cừu, thịt bì xiên nướng đến rồi. “
Cô ấy bê một đĩa to thịt xiên còn nóng hổi, mùi thơm của thịt cừu, thịt bò nướng cứ thế bay lên thơm phức khắp gian phòng.
Mấy anh chàng kia vốn dĩ muốn cắp đít đi, nhưng lại đang sững lại vì sự hấp dẫn của mùi thơm thịt xiên nướng.
Đây đúng là những món mà mấy gã thiếu gia này chưa bao giờ được thưởng thức đến, mà tôi dám đảm bảo là, những món ăn của quán “ Say Để Quên “ này là chẳng nơi nào sánh được cả.
Tôi đã từng ăn thịt xiên khắp các quán ở thành phố A này, nhưng thịt xiên ở quán này là ngon nhất.
“ Nào nào, mau ăn thử đi, còn nóng đấy, ngon lắm. “ Tôi liền cầm lấy một xiên thịt cừu nướng cắn một miếng vào miệng, “ Ngon quá, ngon chết đi được !”