Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 347: Chương 347: Thật ra cậu ta sống cũng không vui




Lạc Mộ Thâm rất ấm ức ôm đầu mình nói: “ Người ta chỉ là hy vọng em cũng không muốn rời xa anh mà!”

Tôi lạnh lùng nói: “ Thế thì phải xem biểu hiện của anh thế nào. Nếu như anh không tốt với em, em chắc chắn sẽ rời xa anh?”

Lạc Mộ Thâm lập tức giơ đũa trong tay lên: “ Trời đất làm chứ, tôi........”

“ Biết rồi, anh mau ăn cơm đi!” Tôi hằm hằm nói.

Tôi xúc một miếng khoai tây nhão cho vào trong miệng Lạc Mộ Thâm, lẩm bẩm nói: “ Xem có bịt được miệng của anh không?”

Lạc Mộ Thâm vừa ăn thêm miếng cơm, vừa cười vui vẻ.

Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ như thế, dường như bản thân ra sức làm bao nhiêu năm, có được bao nhiêu thứ như thế, nhưng đều không bằng trái tim của tôi.

Chỉ cần có được trái tim đó, anh ấy cảm thấy tất cả đều viên mãn rồi.

Bản thân trước đây, muốn cái này muốn cái kia, nhưng đến tay rồi thì lại không thích, bây giờ, anh ấy mới tìm thấy thứ mà bản thân mình thật sự muốn.

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm đặt bát đũa xuống, dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, học điệu sến sẩm trong phim Quỳnh Dao, ra vẻ đáng thương nói: “ Đầu lợn, đừng rời xa xanh, đừng rời xa anh......”

Giọng điệu đó, thần thái đó, quả thật giống nữ chính trên tivi, tôi cười đến đau cả bụng.

“ Xin anh đấy, người ta đang ăn cơm, anh làm cái gì thế? Anh muốn cho em sặc chết à?” Tôi ôm bụng nói, “ Anh định ám sát à?”

“ nếu như em rời xa anh, anh sẽ ôm chân em mà gào khóc như thế đấy.” Lạc Mộ Thâm hậm hực nói.

“ Thật bó tay với anh, anh mà biết được tại sao tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm hô mưa gọi gió trên thương trường lại yêu một người con gái tầm thường như em chứ?” Tôi nói.

“ Có nhà triết học nói, bản chất của đàn ông chính là trẻ con.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Hứ, anh đừng có bôi xấu những đứa trẻ ngây thơ vô tội, còn đòi làm trẻ con nữa, em thấy anh giống kẻ ngốc.” Tôi phản bác lại nói.

Vừa nhắc đến trẻ con, tôi dường như nhớ ra gì đó, “ Đúng rồi, Lạc Mộ Thâm, em rất lâu rồi không đến thăm những đứa trẻ ở cô nhi viện, vài ngày nữa, em muốn đi thăm những đứa trẻ đó.”

“ Được, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ sau này em sẽ sinh cho em mấy đứa con nhỉ?”

Mặt tôi lập tức đỏ lên, tôi lườm Lạc Mộ Thâm một cái: “ Sau này để sau này nói đi.”

Miệng thì nói như thế, nhưng tôi, thật sự rất hy vọng có thể sinh mấy đứa con cho Lạc Mộ Thâm.

Nếu như thật sự yêu một người đàn ông, người phụ nữ rất can tâm tình nguyện vì người đàn ông yêu thương mà sinh những đứa con cho anh ấy.

“ Anh muốn mười hai đứa.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Anh muốn em biến thành lợn xề à?” Tôi tức hằm hằm nói.

“ Đâu có, làm gì có lợn xề nào xinh đẹp thế này chứ?” Lạc Mộ Thâm cười hết sức vui vẻ, anh ấy quay mặt tôi lại, hôn lên má tôi một cái.

Tôi lập tức né tránh đi, dùng tay lau ở chỗ má mình, “ bẩn quá đi mất? Toàn là dầu!”

“ A? Em dám chê ghét chồng tương lai bẩn à, xem anh xử lý em thế nào?” Lạc Mộ Thâm làm tư thế bổ nhào tôi trên ghế sopha, dùng lực ra sức cù cho tôi buồn, tôi lập tức lăn lộn cười hổn hển thở không ra hơi.

Trong phòng đầy ắp những tiếng cười và niềm vui.

.......

Gần như cũng cùng thời gian đó, Trần An An ôm hai tay vào cánh tay đứng yên lặng trước cửa sổ, ánh trăng mờ ảo hắt lên bả vai cô ta, dưới ánh trăng Trần An An xinh đẹp không dính bụi trần, khuôn mặt như hoa, đẹp đẽ duyên dáng giống như tiên nữ dưới ánh trăng vậy.

Trong bàn tay nhỏ nhắn của cô ta cầm một ly rượu nho, rượu nho sóng sánh dưới ánh đêm, người đẹp rượu ngon, càng tôn lên vẻ rực rỡ.

Cô ta ngoảnh đầu nhìn sang chiếc giường to sang trọng chắc chắn, trên chiếc giường đó, phủ chiếc ga giường mềm mại đẹp đẽ, hôm nay, chắc chắn ở đây, lại là một đêm hoan lạc.

Trần An An nhẹ thở dài, lại nghĩ lại tất cả những gì xảy ra khi làm chuyện đó với Lạc Kiến Ba trên chiếc giường này, không thể không nói, tuổi tác đối với đàn ông mà nói, là một sát thủ chí mạng, mặc dù bề ngoài của Lạc Kiến Ba vẫn phong độ trẻ trung như thế, có sức hấp dẫn, nhưng chức năng làm chuyện đó của ông ấy vì tuổi tác mà bị thoái hóa, chỉ trong thời gian ngắn vài phút, ông ấy đã nộp vũ khí đầu hàng rồi, còn trẻ khỏe như Trần An An lại cảm thấy mình giống như ngồi xe cáp đi dần lên đỉnh núi vậy, vừa đúng lúc gần lên được đến đỉnh núi, thì xe cáp bị dừng bất ngờ.

Bạn biết cảm giác đó không? Cảm giác không lên được mà xuống cũng không xong khiến người ta có cảm giác khó chịu, cảm giác đó thật sự khiến Trần An An đau khổ tột cùng.

Ăn ngủ cả tháng nay, Trần An An chưa bao giờ có được cảm giác sung sướng mãn nguyện, ngược lại càng ngày càng đau khổ.

Nhưng cô ta lại không dám nói ra, bạn biết trong lòng cô ta bây giờ nghĩ thế nào không?

Cô ta thậm chí có lúc kích động, muốn xé rách tấm rèm cửa, nhưng, cô ta không dám.

Tại vì, cô ta biết Lạc Kiến Ba là con người thế nào.

Cô ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên cao, ánh trăng lưỡi liềm giống như chiếc miệng cười, cười chế giễu cô ta, Trần An An uống một hơi cạn ly rượu trong tay, nắm chặt lấy bàn tay, những móng tay dài đó dường như cắm sâu vào trong da thịt lòng bàn tay của cô ta.

Cô ta muốn khóc, lại muốn cười.

Đây là cuộc sống mà bản thân mình muốn sao?

Nước mắt từ trong mắt tuôn ra, giống như viên trân châu bị cắt đứt vậy.

Bây giờ, Lạc Mộ Thâm đang ngọt ngào say đắm bên Tô Tư Nhụy sao?

Ha ha, Lạc Mộ Thâm trẻ trung như thế, khả năng giường chiếu chắc chắn rất tuyệt, Tô Tư Nhụy sẽ được làm cho ẩm ướt sung sướng rồi, đôi má rạng rỡ như viên trân châu lấp lánh vậy.

Tại sao, tại sao, cái gì tốt cũng bị Tô Tư Nhụy chiếm chứ?

Cậu ta rốt cuộc có cái gì mạnh hơn Trần An An tôi chứ?

Trong trường học, vóc dáng chúng tôi cũng gần giống nhau, thành tích học tập cũng xấp xỉ, mặc dù cậu ta hơn tôi một chút, nhưng tôi cũng không kém cạnh, cậu ta ưu tú, tôi cũng ưu tú.

Nhưng Trần An An không hiểu, tại sao bọn con trai đều thích Tô Tư Nhụy như thế chứ?

Cậu ta lúc nào cũng cười hi hi ha ha, mình ghét dáng vẻ đó của cậu ta, nhìn cậu ta luôn giúp đỡ mình, lại là quan hệ bạn cùng phòng, mình mới tốt với cậu ta.

Trần An An cho rằng bọn họ cả đời này sẽ tốt với nhau, nhưng Tô Tư Nhụy lại là một kẻ tiểu nhân.

Cậu ta luôn giả bộ với dáng vẻ ngây thơ vô tội, nhưng thực ra lại luôn tính toán.

Vốn dĩ cho rằng hai người cùng ứng tuyển vào một công ty, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến lùi, nhưng, Tô Tư Nhụy cậu có làm được không?

Đúng thế, cậu quá hẹp hòi tư lợi?

Cậu vừa vào công ty chẳng được bao lâu, đã dùng thủ đoạn để bám lấy Lạc Mộ Thâm, còn Trần An An thì luôn cho rằng bản thân mình bị nhồi trong cái trống đó.

Tô Tư Nhụy lợi dụng việc ngủ với Lạc Mộ Thâm để giữ chân Lạc Mộ Thâm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Trần An An cảm thấy mình bị một vố lừa rất lớn.

Cậu ta không can tâm mình bị thua Nhụy Tử như thế, tại vì trong tiềm thức, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy mình kém Tô Tư Nhụy, cho nên, cậu ta chấp nhận ngủ cùng với tổng giám sát Dương Siêu, trở thành tình nhân của Dương Siêu, nhưng Tô Tư Nhụy đáng chết đó lại giở giọng nhân nghĩa đạo đức đó ra để dạy dỗ mình. Điều này khiến Trần An An càng căm hận Tô Tư Nhụy đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.