Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 332: Chương 332: Thư ký của chủ tịch tập đoàn




Có điều, nhìn chiếc xe thể thao đắt đỏ đẹp đẽ đó, tôi nghĩ có lẽ là cổ đông hay lãnh đạo nào đó của công ty?

Cho nên, tôi cũng không lên làm ầm lên, được thôi, anh đã xem được chỗ dừng xe này, vậy thì dừng ở đó là được rồi, tôi cũng không đến nỗi không tìm được chỗ để xe khác.

Nhưng khi tôi muốn quay xe rẽ sang hướng khác tìm chỗ dừng xe, tôi ngạc nhiên phát hiện người bước xuống từ chiếc thể thao Buggati đó lại là môtj người đẹp yêu kiều duyên dáng.

Vẻ đẹp tinh tế đó, thân hình thon thả là lướt, ăn mặc thời trang hiện đại, trang điểm xinh đẹp, chắc chắn là một phu nhân quý phái, nhưng khiến tôi giật mình ngạc nhiên nhất đó là, người này tôi lại quen biết, đó có phải là Trần An An không?

Tôi giật mình há hốc miệng, dường như quên cả thở, giống như trước mặt xuất hiện không phải Trần An An, mà là ufo vậy, tôi nằm mơ ư? Tại sao lại có thể là Trần An An chứ?

Tại sao cậu ta lại thay đổi nhanh như thế? Ôi trời đất ơi.

Tôi ra sức nhéo vào đùi của mình, cảm giác đau trên đùi nhắc nhở tôi không phải đang nằm mơ, không sai, chắc chắn là Trần An An.

Tại sao cậu ta lại trở thành người cao sang quyền quý như thế chứ?

Ánh sáng hào quang đó, khiến cho hai mắt tôi như mờ đi.

Chỉ nhìn thấy Trần An An mỉm cười đóng cửa xe lại. Dùng ánh mắt khiêu khích nhìn xe của tôi.

Tôi biết cậu ta có lẽ nhìn không rõ được tôi ở bên trong, nhưng tại sao cậu ta lại ra vẻ hung hăng càn quấy như thế chứ, trắng trợn cướp vị trí, nếu như trong xe không phải tôi, vậy thì cậu ta không phải là đã đắc tội với lãnh đạo khác rồi sao?

Nếu như gặp phải Lạc Mộ Thâm, thì to chuyện rồi?

Tôi kìm giận lại, dừng xe ở một vị trí khác cách đó không xa, cũng xách túi xuống xe.

Trần An An vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đắc ý chớp chớp lông mi dài đó, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “ Ôi, thì ra là cậu à, tôi còn đang đoán xem người trong chiếc xe này là ai chứ? Thì ra là cậu? Lạc tổng mua cho à? Xem ra, cậu ở trên giường không để Lạc tổng thật vọng nhỉ, Lạc tổng bây giờ thật sự coi cậu như bảo bối rồi!”

Cậu ta cứ nhìn thấy tôi là mồm mang đầy mùi thuốc nổ, giống như ăn phải thuốc súng vậy. Cậu ta dường như không kìm nén được, mỗi lại phải châm chọc khiêu khích tôi mới được.

Tôi cứ như là ăn cướp thứ gì của cậu ta vậy?

Tôi cười khẩy một tiếng, trong mắt quét về phía chiếc Buggati đắt đỏ bóng lộn đó của cậu ta, lạnh lùng nói: “ Nói tôi ở trên giường lấy lòng Lạc Mộ Thâm sao? Được thôi, tôi thừa nhận, thế thì, cậu lại ở trên giường lấy lòng ai vậy? Dựa vào điều kiện tiền lương của cậu, cậu cũng không mua được chiếc xe xa hoa này? Khi cậu châm chọc người khác, thì nên nghĩ lại bản thân mình, đừng đem mồm quạ nói người khác, nói người khác xấu xa, sao không xem lại mình có xấu xa hay không. Đã gửi tiền thuốc về cho mẹ cậu chưa?”

Được thôi, tôi thừa nhận tôi bây giờ cũng rất chua ngoa, chẳng còn cách nào, bây giờ tôi cứ nhìn thấy Trần An An là thấy rất phiền phức. Tôi ghét nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta.

Cậu ta vì muốn gả được vào nhà giàu, đã không còn giới hạn cho bản thân nữa rồi.

Tôi thật sự hối hận hồi đó tại sao lại làm bạn với cậu ta, tôi nghĩ Châu Đình cũng rất hối hận?

Trước đây, tại vì nể tình bạn bè bao nhiêu năm, cho nên tôi luôn bỏ qua cho cậu ta, không muốn gây hấn gì với cậu ta, nhưng bây giờ không cắn xé nhau không được, cậu ta lúc nào cũng như muốn giết tôi vậy.

Nếu như tôi không phản kích, có lẽ bị cậu ta đánh chết rồi cũng không biết xác của mình ở đâu.

Trần An An cũng cười khẩy nói: “ Ồ, Nhụy Tử, miệng lưỡi cậu cũng sắc lắm, xem ra nửa năm nay, cậu không chỉ luyện tập trình độ trên giường, còn không quên luyện tập cả trình độ mồm mép nữa, cậu quan tâm là ai mua xe cho tôi sao? Cậu cảm thấy cậu xuất sắc hơn tôi sao? Cậu cho phép đàn ông mua xe đồ, mua xe cho cậu, còn tôi phải dựa vào tự mình phấn đấu sao? Cậu là phu nhân nhà quyền quý, tôi phải tiếp tục sống kiếp khổ của tôi, ha ha, tôi nói cho cậu biết, Tô Tư Nhụy, cậu sẽ hiểu rằng, Trần An An tôi giỏi hơn cậu nhiều. Trước đây Tử Gia thích cậu, Lạc Mộ Thâm thích cậu, mắt bọn họ đều mờ cả rồi.”

Tôi lập tức hiểu rồi, Trần An An này có phải trước kia cũng từng thích Tử Gia, cũng thích Lạc Mộ Thâm, nhưng hai người đó lại luôn thích tôi, cho nên, trong lòng người phụ nữ này lập tức có sự đố kị.

Hơn nữa, cậu ta luôn muốn xuất sắc hơn tôi, muốn có một cuộc sống sung sướng hơn tôi.

Nếu như cậu ta không thể gả được vào nhà giàu, mà nhìn tôi ngông nghênh hung hăng, có lẽ cậu ta sẽ đau khổ mà phát điên lên mất.

Nghĩ đến đây, tôi cười khẩy một cái.

“ Thế sao? Vậy thì mỏi mắt trông chờ rồi, tôi phải xem xem đại mỹ nữ Trần An An của chúng ta gả vào nhà giàu như thế nào, tôi cũng xem xem công tử nhà giàu đó có phải là một tên ngốc không.” Tôi lạnh lùng nói, vốn dĩ cũng không muốn cạnh khóe với con người này, vừa may có một chiếc xe tiến vào tầng hai, không muốn trở thành mục tiêu chú ý trong mắt người khác, cho nên tôi quay đầu đi về phía thang máy, Trần An An cũng ngậm mồm đi theo.

Tôi và Trần An An đợi thang máy xuống, đi vào trong thang máy, bên trong thang máy, chỉ có hai người là tôi và cậu ta, hai người giống như kẻ địch vậy, chẳng thèm để ý đến nhau, không nói câu gì, Trần An An nhìn chằm chằm mình vào tấm gương trên tường thang máy, trong máy lộ ra nụ cười đầy vẻ mãn nguyện.

Cậu ta liếc ánh mắt sang nhìn tôi, tôi lạnh lùng hừ một tiếng, vốn dĩ không muốn nhìn vào mắt cậu ta.

Xem ra trong thời gian tôi bị bệnh, cậu ta lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ với ai đó, bám được vào công tử nhà giàu nào sao?

Trong lòng tôi nghĩ thế, ưh, chắc chắn có khả năng này, nhìn cách cậu ta ăn mặc, nhìn chiếc xe thể thao buggati của cậu ta, thân thế và quyền lực của người đó cũng không kém gì Lạc Mộ Thâm.

Tôi nhớ Dạ Thiên Kỳ cũng có một chiếc thế này, bao nhiêu tiền nhỉ, à khoảng 1200 vạn?

Thật cũng không tiếc gì với Trần An An sao?

Tôi đang nghĩ ngợi, thang máy đã lên đến tầng 18 rồi, Trần An An liếc tôi một cái, thang máy mở cửa ra, cậu ta quay người đi thẳng, tôi cũng bước ra, có điều, giờ tôi mới phát hiện, Trần An An lần này không phải đi đến phòng làm việc vốn dĩ của cậu ta, mà là đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn.

Tôi sững người một lát, lạ quá, cậu ta đi đến phòng làm việc của chủ tịch làm gì chứ?

Nên biết, từ sau khi Lạc Mộ Thâm tiếp nhận tập đoàn Lạc Thị, anh ấy làm rất xuất sắc, chủ tịch Lạc Kiến Ba rất ít khi hỏi về việc của tập đoàn, trong một năm có thể đến tòa nhà tập đoàn vài lần đã là tốt lắm rồi, thời gian còn lại, phòng làm việc của chủ tịch để không, thế thì, Trần An An đến phòng làm việc của chủ tịch làm gì chứ?

Tôi rất tò mò vì điều đó, nhìn chằm chằm theo bóng cả Trần An An, trong đầu hiện lên thắc mắc.

Còn Trần An An hình như cũng ý thức được tôi đang nhìn theo bóng của cậu ta, trong khoảng khắc cậu ta bước vào phòng làm việc của chủ tịch, cậu ta quay đầu lại cười khẩy với tôi một cái.

Nụ cười của cậu ta, khiến tôi phải sởn gai ốc.

Tôi vội vàng liếc mắt đi chỗ khác, quay người đi vào phòng làm việc của mình, có điều, tôi vẫn đang nghĩ:

Cậu ta đi vào phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn làm gì chứ?

Tôi đang khó hiểu, đúng lúc Tần Cương từ trong phòng làm việc đi ra, chị ấy cầm rất nhiều tài liệu, hình như sắp đi xuống lầu, tôi vội vàng hỏi: “ Chị Tần Cương, tại sao Trần An An lại đi vào phòng làm việc của chủ tịch thế?”

Tần Cương ngẩng đầu nhìn tôi: “ Tiểu Tô, em không biết sao? Trần An An bây giờ được điều làm thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị rồi, trực tiếp nghe mệnh lệnh của chủ tịch, nghiêm túc mà nói, đến Lạc tổng của chúng ta cũng không có quyền sai bảo cô ta nữa rồi!.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.