Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 131: Chương 131: Thực sự anh ta rất cô đơn




“ Tôi không phải là vì công ty sao? Không phải là vì……” tôi vẫn không can tâm biện bạch.

“ Sau này, đây không phải việc mà cô phải suy nghĩ, không có mệnh lệnh của tôi, cô không phải cố làm ra vẻ thông minh. Tôi sẽ không cảm kích việc làm của cô đâu.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Tôi một mình đờ đẫn trong phòng ngủ đó, nước mắt vẫn chảy ra, tôi mưu cầu cái gì chứ?

Tôi đang buồn rầu, Lạc Mộ Thâm lại quay lại, trên tay anh ta cầm một cốc nước trắng, còn cầm theo một thứ gì đó.

“ Nào, uống thuốc đi.” Anh ta đi đến trước chiếc giường tôi ngồi nhẹ nhàng nói.

“ Thuốc gì thế?” tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Thuốc giải rượu, thuốc để cô không khó chịu nữa, giống như loại canh giải rượu trước đây.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ngồi bênh cạnh tôi, đưa cốc nước và thuốc cho tôi.

“ Vậy sao?” tôi ngập ngừng nhận lấy nước và thuốc đó.

“ Từ Châu Âu mang về, tôi cũng chưa uống bao giờ, có lẽ hiệu quả cũng rất tốt,” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ vốn dĩ muốn cho cô uống sớm rồi, nhưng cô đến đây thì bắt đầu ngủ, tôi cũng không gọi cô tỉnh được.”

“ Anh chưa uống thử sao? Thế thì tôi là chuột bạch thí nghiệm à? Nếu như thuốc này có độc thì làm thế nào? Tôi không bị thuốc hạ độc chết chứ?” tôi nhíu lông mày nói.

Lạc Mộ Thâm trầm mặt xuống: “ Bảo cô uống thì cô uống, ở đâu lại lắm lời thế chứ, nếu như cô thật sự bị trúng độc mà chết, tôi tính cho cô là tai nạn lao động, tôi bồi thường cho nhà cô 1000 vạn tệ được chưa?”

Tôi nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “ kể cả là 1000 vạn, tôi cũng chết rồi, bao nhiêu tiền cũng không mua được bảo bối ngàn vàng của bố mẹ tôi đâu.”

Lạc Mộ Thâm mặt càng xấu xí hơn: “ cô rốt cuộc có uống hay không, cô không uống thì để tôi mang đi.”

“ Tôi uống.” Tôi vội vàng nói.

Tôi bây giờ dạ dày thật sự rất khó chịu, chẳng quan tâm anh ta đưa có phải thuốc độc hay không, tôi nhất định phải uống.

Tôi cho viên thuốc nhỏ màu xanh đó vào trong mồm, lại uống ngụm nước cho xuôi thuốc xuống.

Lạc Mộ Thâm cầm cốc nước đi, một lúc sau lại đi vào, trong tay anh ta là chậu nước ấm còn có một chiếc khăn mặt màu trắng mềm mại.

“ Đây là để làm gì vậy?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm lại ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ta nhúng ướt chiếc khăn mặt trắng, vắt khô, sau đó làm nguội bớt hơi nóng của chiếc khăn mặt rồi lau tay cho tôi, lại làm ướt lần nữa, lau mặt cho tôi, cuối cùng đặt chiếc khăn ấm đó lên trên trán tôi.

“ Đây là……?” tôi hơi ngạc nhiên nhìn động tác của Lạc Mộ Thâm.

“ Trước đây, khi tôi uống say, mẹ tôi đều làm như thế.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ như thế sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Không sai, cảm giác của tôi bây giờ dễ chịu hơn rất nhiều.

Hơi ấm nhẹ nhàng từ chiếc khăn mặt đó từ từ thâm vào trong lỗ chân lông của tôi, tôi cảm giác đầu không còn đau như thế nữa, cũng không biết có phải tác dụng của thuốc không, cảm giác bốc hoả đó trong dạ dày cũng dần dần biến mất rồi.

Dạ dày dễ chịu nhiều hơn rồi.

“ Thì ra là như thế, thì ra là học từ mẹ anh, thế thì bây giờ anh ở một mình, bình thường cũng là bảo mẫu gì đó chăm sóc anh, lúc say rượu, mẹ của anh cũng không thể chăm sóc cho anh được có phải không?” tôi nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt sâu xa đó của Lạc Mộ Thâm càng trở nên sâu hơn: “ mẹ của tôi, bảy năm trước, đã qua đời rồi.”

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt ra, thì ra mẹ của Lạc Mộ Thâm đã qua đời rồi.

Tôi từ trong ánh mắt lạnh lùng đó của anh ta nhìn thấy một nỗi nhớ nhung sâu sắc, và...... yêu.

Khoảng khắc đó, trong lòng tôi không kìm được trào lên một cảm giác khó nói thành lời, trước mắt là người đàn ông giàu sang phú quý, quyền thế ngang trời, anh ta có quá nhiều tiền, anh ta có thể mua rất nhiều đồ, bao gồm anh ta có thể mua cả tình yêu, nhưng anh ta mãi mãi không thể mua được người mẹ mà anh ta yêu nhất.

Còn tôi, mặc dù chỉ là một cô gái bình thường, nhưng bố mẹ của tôi vẫn khoẻ mạnh, lúc nào cũng yêu thương tôi như thế, cho nên nói, trên thế giới này, vẫn công bằng, ông trời sẽ không cho bạn tất cả mọi thứ.

Tôi lập tức cảm thấy thương xót người đàn ông này, khi anh ta nói đến người mẹ của anh ta, ánh mắt anh ta ấm áp như thế, vứt bỏ đi sự mạnh mẽ, anh ta lúc đó, cũng chính là một đứa trẻ đáng thương nhớ mẹ.

Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, thực ra, tôi rất muốn dùng bàn tay ấm áp của mình sờ vào mặt anh ta, tôi hy vọng có thể an ủi anh ta. Nhưng mà, tôi không dám.

Dù sao anh ta cũng là sếp của tôi.

“ Anh Đại Thâm, cảm ơn anh, chăm sóc tôi tốt như thế .” tôi nhẹ nhàng nói.

“ Cô cho rằng tôi muốn chăm sóc cô sao? Nếu không phải cô không tìm thấy chìa khoá, say ngã ra đất? Cô cho rằng tôi muốn nhặt cô về nhà sao? Tôi mới không muốn có người làm phiền tôi kìa, tôi chỉ muốn một mình tôi trong nhà mà thôi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Lúc này, tất cả cảm kích đều tan thành mây khói.

Tên Lạc Mộ Thân này xem ra tính cách rất kì quái, anh ta có tiền như thế, có lẽ trong biệt thự to như thế này phải có một đoàn người hầu hạ, nhưng anh ta chính là không thích, trừ lúc ban ngày anh ta đi làm, sẽ có bảo mẫu đến quét dọn sạch sẽ, sau khi anh ta về, anh ta chỉ thích ở một mình.

“ Anh lúc nào cũng ở một mình sao?” Tôi nhíu nhẹ lông mày nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Đúng thế. Tôi ghét người khác ở trong nhà của tôi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Thế thì mấy người bạn gái đó của anh thì sao?” Tôi hỏi dò Lạc Mộ Thâm.

“ Đi khách sạn. Tôi còn lâu mới đưa họ về nhà.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Đến người con gái mà anh thích nhất cũng không đưa về lần nào sao?” tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Không có, tại sao cô lại nhiều lời thế chứ?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta bình thản nhìn tôi: “ cô mau đi ngủ đi, thật là lắm lời.”

Không biết tại sao, trong lòng tôi tức khắc một loại cảm giác ấm áp mà không biết tả thế nào, tôi lè lưỡi với anh ta, nghịch ngợm cười: “ nói như thế, tôi thật sự may mắn rồi, vậy mà tôi lại được anh Đại Thâm dẫn về nhà.”

Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ chán ghét nhìn tôi: “ Cô cho rằng tôi muốn à, con người tôi chính là tim mềm, tôi vốn dĩ muốn cho cô nằm ở cửa nhà cô, nhưng sợ cô chết cóng, cho nên mới nhặt cô về nhà.”

“ Tôi biết tôi biết.” Tôi cười giơ tay mình lên, “ Cho nên tôi mới nói tôi may mắn mà.”

Lạc Mộ Thâm đầy vẻ uy hiếp nhìn tôi nói: “ tôi cảnh cáo cô, không được phép nói ra ngoài.”

“ Đương nhiên, tôi nào dám nói ra, hơn nữa, nếu tôi nói ra ngoài, tôi nói Lạc Mộ Thâm dẫn tôi về nhà qua đêm, ngược lại chỉ vì chăm sóc tôi, ai tin chứ?” Tôi cười nói.

“ Tại sao lại không tin?” Lạc Mộ Thâm nhẹ híp mắt nói.

“ Đương nhiên không tin rồi, anh dẫn về nhà không phải là vì cái đó sao? Ai mà tin anh giống người biết chăm sóc người khác chứ?” tôi cười nói.

Ánh mắt Lạc Mộ Thâm càng thêm vẻ uy hiếp: “ cái đó là cái gì?”

“ Còn có thể là cái gì chứ? Anh không phải là động vật nửa người biết suy nghĩ, cái máy sinh đẻ sao? Còn có thể làm gì nữa?” Được thôi, tôi thừa nhận rượu trong người tôi làm tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo, tư duy còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu không tôi làm sao dám nói ra những lời như thế.

Quả nhiên, Lạc Mộ Thâm bị tôi làm cho tức điên rồi.

“ Tô Tư Nhuỵ, cô dám nói tôi thế à?” Lạc Mộ Thâm tức giận nói, khi anh ta tức giận đến dáng vẻ nhíu lông mày cũng rất đẹp.

Tôi vội vàng nói: “ Anh Đại Thâm, anh Đại Thâm, tôi quả thật uống nhiều rồi, nếu không tôi không thể nói được mấy lời thật như thế.”

Tôi càng nói càng đen tối hơn.

“ Được thôi, cô nói tôi như thế, nếu như tôi không làm gì đó, thì thật xin lỗi vì không xứng để cô đặt cho tôi biệt danh đó có đúng không?” Lạc Mộ Thâm híp nhẹ mắt lại, nguy hiểm nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.