Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 430: Chương 430: Tôi phải đi hỏi anh ấy cho ra nhẽ




Bố thật sự quá thương tôi.

Vì tôi, ông có thể liều mạng với Lạc Mộ Thâm.

Nhưng, tôi có thể để bố mình liều mạng với Lạc Mộ Thâm sao? Không được, tôi phải ngăn lại!

Trong lòng tôi lo lắng, lập tức lau nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ: “ Ông bà, bố mẹ, mọi người đừng như thế, kể cả con có chia tay với Lạc Mộ Thâm thật sự, cũng chỉ là một lần thất bại trong tình yêu mà thôi. Sao phải đánh giết làm gì chứ, con gái bố cũng không phải không gả đi đâu được, sao phải nghiêm trọng thế chứ.”

Tôi cố gắng để bầu không khí trong phòng mình lắng xuống.

Tôi nói như thế, quả nhiên bầu không khí căng thẳng trong phòng giãn ra, không nghiêm túc như trước nữa.

Mẹ tôi lau khô nước mắt: “ Nhụy Nhụy, con nói thật cho ông bà bố mẹ biết, rốt cuộc đã làm chuyện đó với Lạc Mộ Thâm chưa?”

Tim tôi lại thắt lại, tôi biết mẹ tôi đang ám chỉ chuyện gì.

Thực ra, tối hôm đó ở nhà tôi, trên tấm thảm, tôi còn làm chuyện đó với Lạc Mộ Thâm, nhưng, tôi bây giờ không thể để người nhà tôi vì tôi mà lo lắng được.

Nếu như biết tôi và Lạc Mộ Thâm thật sự làm chuyện đó, đồng nghĩa là tôi bị Lạc Mộ Thâm phủi tay rũ bỏ, bố mẹ tôi thật sự có thể đi thành phố A mà liều mạng với Lạc Mộ Thâm.

Nghĩ đến đây, tôi cố ra vẻ cười nói: “ Đâu có, mẹ, mẹ còn không tin con gái mẹ sao? Anh ấy có nhắc đến, nhưng con luôn từ chối. Con rất trong sạch.”

“ Uh uh, như thế thì tốt, như thế thì bố mẹ yên tâm rồi.” cả nhà tôi thở dài một hơi, “ Nhụy Nhụy, con làm như thế rất tốt, như thế con không tổn thất gì cả, chỉ là tổn thất về mặt tình cảm mà thôi, sau này, con sẽ lại tìm được bạn trai đối tốt với con, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tôi biết câu trả lời của tôi là để cả nhà tôi yên tâm.

“ vâng, con biết rồi ạ.” Tôi cúi đầu nói, trong lòng hết sức buồn bực, thật sự nếu như phải chia tay với Lạc Mộ Thâm, tôi không còn muốn tìm bất cứ người nào nữa.

Tôi nghĩ cả đời này chấp nhận sống một mình.

Tại vì tình yêu của tôi, cả trái tim chỉ trao cho một người, trái tim tôi quá nhỏ bé, đã đủ không còn chỗ cho bất cứ ai khác nữa.

“ Nhụy Nhụy, con muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho con ăn.” Mẹ tôi nói.

Tôi cố nở nụ cười: “ Mẹ, con muốn ăn cánh gà chiên coca mẹ làm, con thích ăn nhất là cánh gà chiên coca mẹ của con làm, trong quán cơm làm cũng không ngon bằng mẹ.”

“ Ưh, mẹ đi làm cho con ăn, bố sẽ chiên nấm cho con, con thích ăn không?” Bố tôi cũng nói.

Bố tôi trước nay chưa bao giờ vào bếp nấu nướng, nhưng hôm nay vì con gái yêu quý của mình, ông cũng xuống bếp nấu.

Tôi cười nói: “ Con thích, con thích ăn ạ.”

Thế là, buổi tối, tôi ăn những món mình thích nhất do bố mẹ nấu cho tôi, nét mặt tươi cười nhưng trong lòng thì quặn thắt, nước mắt chảy ngược vào trong.

…….

Ban đêm.

Tôi im lặng ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời lạnh giá tuyết rơi, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, tôi cảm giác trong đó như có ánh mắt của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi.

Tôi quá quen với ánh mắt của anh ấy, đôi mắt sâu xa đó nhìn tôi, ánh mắt của anh ấy đã từng là hình ảnh đẹp nhất trong lòng tôi. Nhưng sau này thì sao?

Tôi lại mò tìm điện thoại của mình lần nữa, gọi vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng vẫn không có tín hiệu gì.

Lạc Mộ Thâm, anh đang né tránh em sao?

Không được, tôi không thể khoanh tay chờ chết thế được, tôi phải đi tìm anh ấy, hỏi anh ấy cho rã ràng, dù cho có chia tay cũng phải có một câu trả lời thích đáng. Tôi không muốn sống những ngày tháng mơ hồ nữa.

Tôi lau nước mắt nước mũi, cuống quýt sắp xếp hành lý, sau đó, tôi viết cho bố mẹ tôi một bức thư, ý là không muốn để bố mẹ tôi lo lắng, tôi chỉ đi hỏi cho rõ, sau đó sẽ quay về.

Đặt thư trên bàn, tôi khẽ xách hành lý ra cửa.

Bắt xe trong đêm đi ra sân bay, tôi mua vé của chuyến bay gần nhất về thành phố A.

Trên máy bay, tôi mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thật không biết lần này quay về thành phố a, tôi sẽ đối diện với điều gì?

Tình cảm của tôi và Lạc Mộ Thâm, rốt cuộc sẽ đi đến đâu?

Tám giờ sáng hôm sau, cuối cùng tôi cũng về đến căn phòng của mình, cất hành lý xong xuôi, tôi còn không kịp thở, vội vàng thay quần áo đi đến Lạc Thị.

Có lẽ mọi người sẽ cười tôi tại sao tôi lại mặt dày như thế chứ? Tôi cũng không biết mình lại không có lòng tự trọng như thế này, nhưng tôi thật sự rất muốn biết tại sao anh ấy lại làm như thế với tôi.

Nếu như anh ấy thật sự không thích tôi, không cần tôi, tôi sẽ quay người rời đi luôn.

Nhưng nếu như anh ấy có nỗi khổ tâm gì mới không cần tôi, thế thì tôi nhất định phải dũng cảm đứng bên cạnh anh ấy, nói với anh ấy, tôi sẽ mãi mãi sát cánh bên anh ấy.

Tôi ăn mặc chỉnh tề, giống như đi làm bình thường đến Lạc Thị, hôm nay, tôi không lái xe. Tôi không biết, tôi lái chiếc xe mà Lạc Mộ Thâm cho tôi có còn hợp nữa hay không.

Vẫn là tòa nhà làm việc quen thuộc, những con người quen thuộc. cô nhân viên lễ tân kính cẩn chào hỏi tôi: “ Thư ký Tô đến rồi ạ?”

Tôi cười gật đầu chào lại cô ấy.

Sau đó, tôi đi thang máy tổng tài lên thẳng tầng 18, vừa ra hỏi cửa thang máy, tôi nhìn thấy Tần Cương yểu điệu thướt tha đi hướng về phía tôi, trên tay chị ấy cầm tập tài liệu.

Nhìn thấy tôi, chị ấy hơi sững lại.

“ Chị Tần Cương.” Tôi chủ động chào hỏi Tần Cương.

“ …..Tư Nhụy.” Tần Cương do dự một lát, vẫn cười chào hỏi tôi, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt chị ấy, ánh qua nét gì đó không rõ.

“ Chúc mừng năm mới chị.” Tôi cố hết sức bình tĩnh, cười nói: “ Em chúc chị năm mới muộn.”

“ Chị cũng chúc năm mới muộn em, ở nhà ăn tết thế nào.” Tần Cương cười nói, “ Chị và Cát Vân đều rất nhớ em.”

“ Vâng, ở nhà ăn tết rất vui ạ.” Tôi cười nói, “ Em cũng nhớ mọi người, Lạc Tổng…..đến chưa ạ?”

“ Chưa em ạ.” Tần Cương lại do dự một lát, “ Mấy ngày nay đều không nhìn thấy Lạc tổng.”

“ Anh ấy không phải đi công tác chứ ạ?” Tôi vội hỏi.

“ Có lẽ không phải, nếu như đi công tác, chị Cát Vân và chị sẽ biết, nhưng bọn chị không nhận được bất cứ thông tin nào về việc Lạc tổng đi công tác.” Tần Cương khẽ nói.

“ Ồ, thế hả chị, thế mấy ngày nay các chị có bận không?” Tôi tiếp tục cố hỏi, tôi không thể dễ dàng buông tay như thế được.

“ Lạc tổng có gọi điện cho bọn chị, chỉ thị một vài việc phải làm.” Tần Cương nhẹ nhàng nói.

Tôi khẽ nhíu mày lại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Anh ấy không đến công ty sao?

Lẽ nào thật sự đang né tránh tôi ư?

Lạc Mộ Thâm, anh không nên né tránh em, dù có chuyện gì anh cũng nên nói rõ ràng với em!

Trốn tránh là biện pháp tốt sao?

Nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu: “ Em biết rồi ạ, chị Tần Cương, chị bận làm việc đi ạ, em về phòng đây ạ.”

Tần Cương liếc nhìn tôi: “ Uh, chị đi xuống bộ phận nhân sự, lát nữa gặp em sau.”

Chị ấy cầm tập tài liệu đi vào thang máy xuống lầu, tôi quay về phòng làm việc mà trong lòng hỗn hộn mông lung, làm cái này, làm cái kia, cả ngày không biết làm sao cho hết ngày.

Mà trong ngày này, tôi liên tiếp gọi điện vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng vẫn thấy tắt máy.

Cả ngày, tôi cũng không nhìn thấy Lạc Mộ Thâm.

Tôi đờ đẫn ngồi một mình trong phòng làm việc, thậm chí đến cơm trưa cũng không ăn, tại vì tôi không có tâm trạng ăn cơm, không hiểu rốt cuộc giữa mình và Lạc Mộ Thâm xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.