Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 186: Chương 186: Tôi sẽ nỗ lực




Trong lúc nói chuyện, thang máy đã lên đến tầng 18, tôi và Trần An An từ thang máy bước ra, mắt dường như hoa hết lên rồi, cậu ấy ngạc nhiên nhìn khắp nơi, có cảm giác giống như bà Lưu trong Hồng lâu Mộng được đến thăm khu vườn thượng uyển vậy.

Tôi không kìm được trong lòng hơi thấy buồn cười, có điều, hồi đó, thực ra tôi cũng như cậu ấy mà thôi.

Tôi dẫn Trần An An đến văn phòng thư ký khác, Mã Văn Tịnh đã được điều xuống công ty con làm tổng giám sát bộ phận nhân sự, còn lại Cát Vân và Tần Cương.

Trần An An chào hỏi nhiệt tình với Cát Vân và Tần Cương, miệng của cậu ấy thật khéo nói.

Cát Vân dặn dò tôi, giúp Trần An An sắp xếp vào phòng làm việc, Trần An An trước khi ngồi vào chiếc ghế mới của mình, xúc động đến nỗi nói không ra lời.

Đúng thế, ai vào phòng làm việc xa hoa đẹp đẽ thế này mà không vui chứ?

Tôi biết cảm giác của cậu ấy lúc này, có lẽ đang như nằm mơ vậy.

“ Lát nữa Lạc Tổng đến làm việc, đến lúc đó cậu đi chào hỏi Lạc Tổng nhé.” Tôi nói với Trần An An.

“ Mình biết rồi.” Trần An An ngọt ngào nói, cậu ấy xúc động loay hoay con chuột máy tính, tôi đã từng nói, Lạc Thị là tập đoàn lớn, đến con chuột máy tính thư ký tổng giám đốc cũng đắt đỏ.

Đang nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, biết là Lạc Mộ Thâm đến rồi.

Tôi vội vàng dẫn Trần An An đến gõ cửa phòng làm việc tổng giám đốc, nhân viên mới ngày đầu tiên đi làm, luôn phải chào hỏi cấp trên một câu chứ!

“ Vào đi.” Lạc Mộ Thâm nói.

Tôi lập tức dẫn Trần An An đi vào.

Hôm nay Lạc Mộ Thâm mặc chiếc áo sơmi màu xanh da trời, bên dưới mặc quần tây màu sẫm, vốn dĩ đều là các màu sắc bình thường nhưng khi mặc lên người anh ta càng toát lên vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú, tôi thừa nhận, ở cạnh thằng cha này những ngày qua, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đương nhiên, Trần An An càng ngạc nhiên hơn tôi, cậu ấy đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, giống như bị thôi miên vậy.

Thực ra, đây không phải lần đầu tiên Trần An An nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, lần trước khi đưa tôi về nhà lúc say, Trần An An cũng ở đó, nhưng có lẽ do đêm muộn, Lạc Mộ Thâm cũng không để ý nhiều đến cậu ấy ,cho nên hiệu quả kém hơn chút.

Cho đến hôm nay, Trần An An được nhìn rõ ràng Lạc Mộ Thâm như thế, tôi nghe thấy hơi thở của cậu ấy, dường như thở không ra hơi nữa rồi.

Tôi vội vàng nói: “ Lạc Tổng, đây là thư ký tổng giám đốc mới đến Trần An An, đến chào hỏi Lạc tổng.”

“ Ưhm.” Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, cũng không nhìn Trần An An lấy một lần, chỉ điềm tĩnh nhìn tôi nói: “ Chân cô bây giờ thế nào rồi? Mấy ngày này đừng có đi giày cao gót nữa.”

“ Đỡ nhiều rồi. Bây giờ không đau như trước nữa.” Tôi cười giơ chân thẳng ra, cố ý cử động cổ chân mấy cái, “ đây, không làm sao nữa rồi, cảm ơn Lạc Tổng quan tâm.”

“ Tôi phát hiện cô có năng lực phục hồi nhanh, giống như thạch sùng vậy. Hôm nào tôi thử tháo khớp một chân cô ra xem, xem có thể mọc dài ra được không?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Hì hì, Lạc Tổng đừng làm như thế, không dài được đâu, tôi còn có một chân. Đến lúc đó anh dẫn tôi đi đâu, tôi chỉ có thể nhảy đằng sau anh mà thôi.” Tôi cười nói.

Trần An An ngạc nhiên nhìn tôi và Lạc Mộ Thâm nói chuyện, tôi biết, cậu ấy bây giờ đang rất sửng sốt ngạc nhiên.

Lạc Mộ Thâm trong mắt toàn bộ nhân viên tập đoàn Lạc Thị giống như vị thần tồn tại vậy, anh ta đại diện cho quyền lực, ngồi ở phía trên, lạnh lùng vô tình, ai mà ngờ được đằng sau anh ta còn một mặt ôn hoà dễ gần như thế, vậy mà anh ta còn có thể đùa với tôi chứ.

Thực ra tôi đã quen với dáng vẻ vui giận thất thường của anh ta, nhưng Trần An An thì không biết.

“ Lạc Tổng, có việc gì xin cứ dặn dò tôi, tôi sẽ nỗ lực làm việc hết mình.” Trần An An hết lấy dũng khí nói.

“ ưh.” Lạc Mộ Thâm lúc này mới nhìn sang cậu ấy, “ Được, cô cũng là bạn thân của thư ký Tô, thư ký Tô đề xuất đưa cô lên, cô chăm chỉ làm việc là được.”

“ Vâng, tôi nhất định, nhất định sẽ nỗ lực làm việc báo đáp Lạc Tổng.” Trần An An xúc động nói.

Lạc Mộ Thâm khẽ cười: “ Được rồi, ra ngoài đi, suy cho cùng hai người là bạn thân, cách nói chuyện cũng giống nhau.”

Tôi nhìn thấy Trần An An ngẩn người ra, tôi biết, cậu ấy đã bị nụ cười sáng lạn đó làm cho mê mẩn rồi.

Tôi vội vàng kéo Trần An An ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, vừa đi vừa nói với cậu ấy: “ Này, dáng vẻ sao lại đờ đẫn si mê thế?”

Trần An An dường như nằm mơ vậy, từng bước từng bước đi theo tôi, cậu ấy lẩm bẩm nói: “ Lạc Mộ Thâm, thật sự quá hấp dẫn......”

“ Hứ, cậu mới chỉ nhìn thấy một mặt của anh ta, còn chưa nhìn thấy mặt doạ người của anh ta nữa kìa.” Tôi cười nói.

Nét mặt Trần An An hơi ửng đỏ lên: “ Đàn ông mà, không oai phong còn gọi gì là đàn ông chứ?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Trần An An, cười nói: “ vậy cậu cảm thấy Lạc Mộ Thâm rất đàn ông sao?”

“ Không sai, anh ấy là đàn ông, đàn ông chân chính, đàn ông đích thực.” Mặt Trần An An vẫn có nét đỏ như say nói.

“ ha ha, nhìn dáng vẻ si mê của cậu kìa, sếp của chúng ta là hoàng đế, chăm chỉ phục vụ đi.” Tôi cười nói.

Trần An An nhìn tôi, ngọt ngào nói: “ Chắc chắn rồi, sau này, mình sẽ cực kỳ cực kỳ.....nỗ lực làm việc.”

“ Được, cậu làm quen trước một chút, mình nghĩ lát nữa Cát Vân nhất định sẽ sắp xếp công việc cho cậu, mình cũng phải đi làm việc rồi, còn có chút việc phải làm, nếu như mình làm không tốt, vị hoàng đế đó sẽ tức đến nỗi băng hà mất.” Tôi cười nói, vỗ vỗ cánh tay cậu ấy rồi đi ra ngoài.

Ở trong phòng làm việc của tôi bận tới bận lui một hồi, tôi cầm tài liệu đã sắp xếp cẩn thận mang đến phòng của Lạc Mộ Thâm, khi tôi đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, ngạc nhiên nhìn thấy Trần An An ở trong phòng làm việc tổng giám đốc, trên mặt cậu ấy mang nụ cười ngọt ngào, cầm trong tay tách cà phê đặt trên bàn Lạc Mộ Thâm.

Tôi tức khắc trợn tròn mắt, được đấy, Trần An An còn mang cà phê đến cho Lạc Mộ Thâm nữa.

Trong lòng tôi không kìm được thầm bái phục Trần An An, không thể không nói, An An thật sự rất ân cần, vừa đi làm ngày đầu tiên đã pha cà phê thơm ngào ngạt mang đến cho Lạc Mộ Thâm, lẽ ra vốn dĩ việc này là do tôi làm, tôi thường xuyên không nhớ ra, phải đợi Lạc Mộ Thâm gọi điện cho tôi nói anh ta muốn uống cà phê, tôi mới nhớ ra vội vàng đi pha mang đến cho anh ta.

Về mặt này, tôi thật sự kém hơn An An rồi.

Như thế, tôi vui thay An An, có lẽ như thế Lạc Mộ Thâm sẽ có ấn tượng tốt hơn với An An, tôi cũng vui thay cho cậu ấy.

Nhìn thấy tôi, Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ Thư ký Tô, nhìn thấy chưa, thư ký Trần hơn cô rồi đấy.”

“ Đúng thế, thư ký Trần cẩn thận hơn tôi mà.” Tôi cười nói.

“ Đều là con gái, sao mà lại khác nhau thế.” Lạc Mộ Thâm cố ý nói.

“ Hì hì, hì hì.” Tôi đành phải cười gượng.

“ Thư ký Tô rất bận, sau này, tôi sẽ cố gắng chia sẻ gánh vác công việc với thư ký Tô.” Trần An An ngọt ngào nói.

Cậu ấy cười bê chiếc khay : “ Sếp, thư ký Tô, tôi quay về làm việc đây ạ.”

Sau đó, cậu ấy cười rồi đi ra ngoài, Lạc Mộ Thâm nhẹ khép mắt nhìn theo bóng của Trần An An.

Anh ta đang nhìn gì thế?

Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt của anh ta, tên lãng tử phong lưu này, không phải bị An An mê hoặc rồi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.