Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 129: Chương 129: Tôi sụp đổ rồi




Mẹ ơi, gã sếp đáng chết kia lại còn để tôi uống nước tiểu sao, thật là ghê tởm quá đi mất ?

Tôi thấy ghê rợn vô cùng, không thể không nôn tiếp.

Cũng không biết tại vì ghê sợ hay vì trong người khó chịu, tôi nôn hết trận này đến trận khác, dường như lục phụ ngũ tạng muốn chui hết ra ngoài.

Ọe ọe.....

Tôi cứ từng đợt từng đợt một nôn ra, lúc này, tôi vẫn còn đang nghĩ, tôi đã làm ô nhiễm, mất vệ sinh cho khu Sơn Trang này rồi, liệu họ có bắt tôi đền tiền không nhỉ ?

Cũng không biết đã nôn bao lâu, tôi mới cảm thấy bụng mình khá hơn đôi chút, và không còn nôn nữa, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên.

Lạc Mộ Thâm rút ra một tờ giấy lau, giúp tôi lau miệng, tôi giật mình nhảy thót lên.

Mẹ ơi, giờ tôi chẳng dám tiếp nhận những hành động của gã ác ma này nữa, anh ta luôn có gì mờ ám với tôi.

Vừa nãy còn cho tôi uống nước tiểu, vậy tờ giấy này là...

Không phải là đã chùi.....mông rồi chứ ?

Được rồi, tôi đồng ý, giờ tôi đã bị những hành động ghê tởm của gã này làm cho ghê sợ rồi.

Tôi đưa đôi mắt kinh khủng của mình nhìn Lạc Mộ Thâm.

Nhưng Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý gì, anh ta lấy hết sức lau ngang mặt tôi, lau đi lau lại, lau một cách rất tỉ mỉ không bỏ sót chỗ nào.

“ Yên tâm, vừa nãy không phải nước tiểu đâu, cô nghĩ tôi đi vệ sinh, tôi còn dám lấy nước tiểu của mình mang cho uống sao, đó là nước xà bông, uống nước xà bông là để nôn ra được mà đúng không ? “ Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói.

Nước xà bông ?

Tôi vội thở một hơi thật mạnh, thì ra là nước xà bông ?

Đúng rồi, về y học thì đúng là xà bông có tác dụng súc ruột, rửa ruột mà ?

Cũng phải, vừa rồi Lạc Mộ Thâm nói như vậy, tôi đã tin rồi. Kiểu người như Lạc Mộ Thâm, chẳng nhẽ dám đụng đến nước tiểu sao ?

Tôi thở một hơi thật dài.

“ Đi thôi. Đừng có đứng đây làm mất mặt người khác nữa. “ Lạc Mộ Thâm kéo tôi còn đang ngồi trên bậc cầu thang.

Tôi muốn đẩy Lạc Mộ Thâm ra nhưng chân tay mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào.

Đành phải để anh ta dìu đi.

“ Sao tôi lại làm mất mặt người khác chứ, chẳng phải là tôi vì để công ty ký được hợp đồng thì mới uống như vậy sao, sao tôi lại làm mất mặt ? “ Tôi tủi thân nói.

Bởi vì say rượu, tôi không khống chế được âm lượng giọng nói của mình, nên giọng nói có lớn một chút.

Không ngờ Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, rồi quát lớn : “ Cô bé cái mồm đi một chút, uống kiểu gì mà điên cuồng như vậy ? Người khác nhìn thấy cô thế này đều chê cười đấy biết không ? Tôi thấy cô đang sống một cách đáng cười đấy, đừng để khi tôi đi cùng cô rồi người khác cười vào mặt như thế. “

Anh ta vẫn cái kiểu ghét bỏ tôi như thế.

Đương nhiên tôi cũng không muốn bị mất mặt như vậy, ở Sơn Trang này người ra người vào tấp nập, Lạc Mộ Thâm càng nói nước mắt tôi lại càng nhiều hơn.

Trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng, sắp chẳng khống chế nổi bản thân nữa.

Tôi lau nước mắt, bắt đầu nói :

“ Phải, là tôi đen đủi, lẽ ra tôi không nên cố gắng bám trụ ở cái thành phố này, từ khi tôi bước vào trường đại học đến bây giờ, tôi luôn gặp đen đủi, tôi gặp một tên đàn ông khốn nạn, tôi yêu anh ta bốn năm, tôi đối với anh ta tốt như thế, mẹ tôi cho tôi tiền chi tiêu cho cuộc sống nhưng tôi chẳng dám động đến, tôi đều dành dụm đưa cho anh ta, đi ăn ở nhà ăn tôi chẳng dám gọi cho mình một món có thịt, tôi có thể ăn rau cả tháng, mọi người cứ nghĩ tôi là người tín phật, kết quả là tôi có được gì chứ, tôi có được cái đá điếng người của anh ta, ha ha, anh ta nói để cho anh ta một con đường sống, cùng tôi đi hết thời đại học, sẽ chỉ là con đường chết đối với anh ta. Tôi rất khó chịu, tôi oan ức lắm, tôi không thể cam tâm, tôi chỉ nghĩ làm sao thật thành công, để anh ta phải hối hận, cố gắng nỗ lực kiếm tiền giúp bố mẹ tôi, để cuộc sống của họ tốt hơn. Vì thế, tôi mới ứng tuyển vào Lạc Thị, tôi chỉ muốn chăm chỉ đi làm, chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền, những suy nghĩ đơn giản của tôi như vậy thì có làm sao nào. Anh nghĩ rằng tôi thích uống rượu lắm đúng không, đàn ông thích uống rượu, bởi vì đàn ông thấy uống rượu là có vị ngọt, nhưng anh thử hỏi xem, có được bao nhiêu cô gái thích uống rượu nào ? Mỗi lần tôi uống đều muốn nôn anh có biết không? “

“ Chẳng nhẽ tôi không biết ông Vương Tổng đó có ý xấu sao ? Tôi nghĩ anh đưa tôi đi, chắc chắn là để tôi phát huy tác dụng, để tôi cùng anh uống rượu tiếp khách ? Chẳng nhẽ anh đưa tôi đến chỉ là để ăn cơm thôi sao ? Chẳng phải tôi rất muốn trở thành một nữ thư ký ưu tú sao ? Mọi người ở công ty đều nghĩ rằng tôi vì lên giường mới có được công việc như vậy, tôi cảm thấy oan ức trong lòng lắm, tôi muốn mình làm được một việc gì đó, để chặn cái họng của những kẻ độc mồm độc miệng đó lại, khi thấy ông Vương Tổng đó nói nếu tôi uống rượu, thì hợp đồng dự án sẽ coi như đã xong, anh nói như thế tôi có thể lùi bước sao ? Tôi có thể để anh trút giận lên tôi sao ? Nếu đúng là vì tôi từ chối mà hợp đồng không được ký, tôi lại càng lo lắng anh sẽ trách móc tôi, thế nên tôi mới rắn mặt đứng dậy tiếp rượu như vậy....”

“ Nếu anh không muốn tôi uống rượu, thì anh phải nói với tôi trước, cứ để tôi phải suy đoán, tôi đâu có thể đoán đúng những gì anh suy nghĩ chứ ? Trong bụng anh rộng như biển lớn anh có biết không ? Bây giờ Lạc Tổng, anh trách móc tôi, nói tôi phô trương, nói tôi uống nhiều rồi, nói tôi làm mất mặt, nhưng bây giờ là bây giờ, vừa nãy là trên bàn tiệc, tôi sao biết được anh đang nghĩ gì, tôi rất sợ đánh mất đi một cơ hội khẳng định bản thân tốt như vậy anh biết không ? Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, tôi muốn giữ được chức vị này, nếu lúc đó tôi không uống, nhỡ đâu anh tức giận, quay về đuổi việc tôi thì tôi làm thế nào ? Thế nên, suy nghĩ của tôi lúc đấy chỉ là uống hết sức mình, uống đến chết cũng phải uống ? Anh nghĩ là tôi tự nguyện uống sao ? Khụ hụ hụ ... “

Tôi vừa khóc, vừa thút thít nói, khóc lóc kể lể một hồi, bộ dạng tủi thân đó, trông thật thảm thương, tôi cảm thấy tất cả những điều oan ức trên thế gian này chẳng thể đau khổ bằng tôi lúc này.

Tôi vừa khóc, vừa nhìn lên trời xem có tuyết rơi hay không.

Lạc Mộ Thâm im lặng nhìn tôi, anh ta lúc này không giống với kiểu cục cằn ban nãy, anh ta nhẹ nhàng nói : “ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, người khác không biết lại tưởng tôi làm gì cô đấy. Ghét nhất là nước mặt đàn bà. “

Sau đó, anh ta bế tôi lên xe, ngồi ổn định xong, tôi nghe thấy giọng Lạc Mộ Thâm nói : “ đi tới khu nhà ở cảng Sydney.”

Tôi vừa nghẹn ngào nấc, một bên anh ta vẫn ôm tôi, nhưng vì quá khó chịu, mùi dầu xe, mùi rượu, lại còn mùi nước hoa trên người Lạc Mộ Thâm quyện vào nhau, kiểu mùi kỳ lạ đó xông thẳng lên mũi tôi, càng làm tôi khó chịu hơn, tôi bịt lấy miệng của mình, lại một trận nôn khan ùa đến. Do đã nôn hết mọi thứ trong bụng, nên tôi chẳng thể nôn ra được gì nữa.

“ Vẫn khó chịu à ? “ Lạc Mộ Thâm cúi đầu nhìn tôi.

Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, khẽ gật gật đầu.

“ Thật là bó tay với cô. “ Lạc Mộ Thâm lại nói.

Anh ta giúp tôi mở cửa sổ xe, gió đêm thổi thẳng vào mặt, thổi bay mái tóc của tôi, thổi mát lạnh mặt của tôi, nó đã giúp tôi không còn khó chịu nữa.

“ Thế này đã dễ chịu hơn chưa ? “ Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi gật gật đầu, toàn thân mềm nhũn chẳng thể nhúc nhích, chỉ có thể dựa vào người anh ta, anh ta cũng cố gắng duy trì tư thế đó, nỗ lực để tôi dễ chịu hơn.

Tôi vẫn không ngăn được những dòng nước mắt của mình, luôn cảm thấy tủi thân, tôi không muốn nhẫn nhịn, nên tôi cứ để mặc cho những giọt nước mắt cứ rơi, khóc đến khi nào không khóc được nữa thì thôi.

Lạc Mộ Thâm thở dài, đưa tay ra phía sau vỗ vỗ nhẹ vào lưng của tôi, động tác của anh ta, rất mềm mại, và cũng rất dễ chịu.

Trong khoảnh khắc đó, tôi có một suy nghĩ lạ, tôi có cảm giác mình giống như người yêu của anh ta, nằm tận hưởng những tình cảm, sự chiều chuộng của anh ta dành cho mình.

Bây giờ tôi cảm thấy mình không còn khó chịu và tủi thân nữa rồi.

“ Chúng ta sẽ dừng lại ở phía trước kia một lúc.” Lạc Mộ Thâm vừa nói vừa lái xe.

“ Vâng. “ Xe bắt đầu dừng lại.

Lạc Mộ Thâm khẽ vỗ nhẹ vào má của tôi : “ Cô đợi một chút, tôi quay lại ngay.”

Ừhm ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.